Khương Vân Thần đột nhiên bị hỏi đến, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không.
"Sợ."
Khương Vân Thần trịnh trọng trả lời.
Đường Tuế nghe vậy không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Vậy các ngươi muốn thế nào?"
Đường Tuế ngồi xổm xuống, đỡ hai đứa con hỏi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc nhau, cuối cùng gật đầu.
"Nương, hai đứa bọn con ngủ cùng nhau, nương kể chuyện ru bọn con ngủ là được, hì hì."
Đại Bảo cười khanh khách nói.
Huống chi, cậu cũng thường nghe Hổ Tử ở cách vách nói chuyện, chỉ cần cha mẹ ngủ cùng nhau, rất nhanh có thể sinh đệ đệ cho cậu.
"Vậy nương dẫn hai con đi rửa mặt trước, sau đó đưa các con về phòng nghỉ ngơi."
Đường Tuế nắm bàn tay nhỏ bé của hai đứa, dẫn chúng ra ngoài.
Khương Vân Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, có chút giật mình.
Vậy là, nàng đồng ý ngủ cùng hắn rồi sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Vân Thần bắt đầu kích động lên.
Thoáng chốc, Khương Vân Thần vội vàng về phòng, dọn dẹp một chút, rồi bắt đầu đợi Đường Tuế đi đến.
Chờ trái chờ phải, vẫn không chờ được Đường Tuế.
Khương Vân Thần đi đi lại lại trong phòng, đi đến trước cửa rồi nhìn ra ngoài.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, về sau sẽ bảo bọn nhỏ ngủ ở phòng gần phòng hắn một chút, nếu vậy thì hắn cũng có thể dễ dàng biết được, bọn nhỏ rốt cuộc đã ngủ hay chưa.