Mãi cho đến khi Đường Tuế cạn hết sức lực, thì nàng nghe được thông báo của Luân Hồi Kính.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -5, giá trị hắc hóa về không, chúc mừng Củ Cải Nhỏ nha.
Cơ thể Đường Tuế rất mệt mỏi, bỗng nhiên nghe được thông báo này, chỉ cảm thấy ồn ào.
"Ồn chết đi được."
Miệng nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng, lật người lại, ôm chăn ngủ tiếp.
Khương Vân Thần đang mơ màng ngủ, đưa tay sờ sờ một lúc thì phát hiện Đường Tuế nằm cách mình hơi xa, lại duỗi tay ra kéo nàng vào ngực mình.
Đợi đến khi cả người Đường Tuế đều nằm gọn trong lồng ngực hắn, lúc đó Khương Vân Thần mới cảm nhận được chỗ trống trong lòng được lấp đầy, dường như có thế này mới được xem là viên mãn.
Đường Tuế vừa tỉnh dậy, đã thấy Khương Vân Thần đang mỉm cười nhìn mình.
"Mấy giờ rồi?"
Đường Tuế thấy màn trướng che kín mít, căn bản là không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, không có cách nào biết bây giờ là mấy giờ.
Cái đầu nhỏ của nàng dựa vào đầu vai Khương Vân Thần, khẽ nỉ non.
"Nàng đói bụng rồi hả?"
Khương Vân Thần không trả lời câu hỏi của nàng mà lại hỏi một vấn đề khác.
Đường Tuế gật đầu.
"Có chút đói."
"Vậy chúng ta dậy nhanh đi, ra ngoài ăn chút gì đó."
Khương Vân Thần khẽ vỗ lưng Đường Tuế.
Đường Tuế gật đầu, giọng nói mềm yếu, nũng nịu.
"Đói sắp chết rồi."
Khương Vân Thần nghe thấy giọng điệu này của nàng, chỉ cảm thấy mình có thể đáp ứng bất kì yêu cầu nào của nàng.
Ngay cả mạng cũng có thể cho.
Nghĩ một lát, hắn đặt một nụ hôn lên trán Đường Tuế.
Đường Tuế cười khanh khách gật đầu, hai tay ôm cổ Khương Vân Thần, khóe miệng cũng cong lên.
"Nàng không muốn dậy ăn cơm không?"
Khương Vân Thần hỏi.
"Có lẽ, chúng ta có thể ăn thứ khác trước."
Ánh mắt của Khương Vân Thần chợt tối đi, giọng nói mang theo hàm ý khác.
Đường Tuế nghe thấy vậy thì sắc mặt đỏ bừng, tay thì xoắn xuýt.
"Không được, ta còn muốn ăn cơm."
Sao Đường Tuế có thể nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Khương Vân Thần.