Dường như cảm nhận được động tác của Cố Đình Uyên,, Đường Tuế kinh ngạc mở mắt ra.
Cô có chút không tin nổi.
Cố Đình Uyên vậy mà dịu dàng với cô như thế.
Lau sạch tay cho cô, Cố Đình Uyên mới vứt khăn tay xuống.
Đường Tuế vội vàng nhặt khăn tay anh lên: “Bị em làm bẩn rồi, để em đem về giặt sạch cho anh nhé, có được không?”
Cố Đình Uyên vốn không cần cái khăn tay này nữa, chẳng qua nếu Đường Tuế nói như vậy, Cố Đình Uyên cũng khẽ gật đầu.
"Được."
Cố Đình Uyên đồng ý.
Đường Tuế thấy nhiệm vụ đút trái cây còn chưa hoàn thành, trong lòng co rút đau đớn.
Giày vò lâu như vậy, nếu mà không hoàn thành.
Trong đầu cũng thầm nói, không dễ gì đút trái cây cho Cố Đình Uyên nữa.
Vậy là cô tự bưng cái hộp nhỏ lên, dùng cái nĩa cắm vào, ăn.
Trái cây đều là lấy từ doanh nghiệp nhập khẩu, đều là loại hảo hạng, mọng nước, quả nào cũng cực kỳ ngon.
Vốn đang cảm thấy vô cùng bực bội vì không hoàn thành nhiệm vụ được, nhưng bây giờ ăn hoa quả này, tâm trạng lại nhanh chóng tốt lên, lập tức cũng không còn khó chịu bực bội nữa.
Cố Đình Uyên bên cạnh đang trả lời mấy tin nhắn công việc thông qua điện thoại, đang định trở lại làm việc thì vừa nhấc mắt lên, lại thấy Đường Tuế đang say sưa ăn trái cây.
Ngón tay anh hơi ngừng lại một chút, trong miệng đã tiết ra rất nhiều nước bọt.
“Ngon không?”
Rồi đột nhiên hỏi một câu.
Chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc
Dường như anh muốn cùng Đường Tuế làm gì đó.
“Ngon.”
Tuy trong lòng đang buồn bực, còn cảm thấy kỳ lại, nhưng Đường Tuế vô cùng thật lòng trả lời một câu.
Ngọt lắm luôn, ăn rất ngon.
“Anh ăn không?”’
Nói rồi bàn tay nhỏ nhắn lại đưa một miếng xoài đến bên môi Cố Đình Uyên.
Lần này cô không nhúc nhích gì cả, chỉ nhẹ nhàng chớp đôi mắt trong suốt, nhìn chằm chằm Cố Đình Uyên.