Cố Đình Uyên thản nhiên nhìn cô một cái rồi rũ mắt xuống.
Đường Tuế thấy thế cũng không nói gì tiếp, cầm theo túi giữ nhiệt rời khỏi văn phòng.
Đã đến lúc tan việc, nhưng tất cả mọi người vẫn còn ở trong phòng thư ký bên ngoài.
Đại Boss còn đang làm việc, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể ở lại tiếp tục tăng ca.
Vừa nghĩ, Đường Tuế đã vào thang máy, rời đi.
Gió đêm xào xạc, giẫm lên trời chiều.
Đường Tuế đi tới trước cửa tiểu khu, vừa định đi vào, lại bị người phía sau gọi lại.
“Đường Tuế.”
“Hả?”
Đường Tuế xoay người, nhìn lại phía sau, liếc mắt liền thấy được Cố Đình Tước đứng ở bên kia.
“Anh theo dõi tôi?”
Đường Tuế nhíu mày, Cố Đình Tước này đúng là mất dại.
“Cô không biết xấu hổ đến thế sao?”
Cố Đình Tước cắn răng, giương mắt nhìn Đường Tuế.
Tuy nói hiện tại bọn họ tại đã không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng lúc này anh ta nhìn thấy Đường Tuế thì cảm thấy tởm vcl.
Trước hôm nay, bọn họ vẫn còn là vợ chồng.
Giờ đây, cô ly hôn rồi đến nhà anh mình.
Tiểu khu hiện ở, cũng là của anh mình.
Đồ đàn bà đáng chết này, rốt cuộc đã tiếp cận Cố Đình Uyên từ lúc nào.
Cố Đình Tước suy nghĩ trong gió lốc, hai tay đã siết chặt lại, vang lên răng rắc.
“Anh mới không có mặt mũi.”
Đường Tuế đã rõ, nhất định là anh ta thấy cô ra vào văn phòng Cố Đình Uyên, giờ lại thấy cô ở trong tiểu khu Cố Đình Uyên nên suy nghĩ lung tung trong đầu.
“Cô thông đồng với Cố Đình Uyên từ khi nào, ả tiện nhân này.”
Cố Đình Tước nghĩ vậy, trong lòng rất là không phục, định lên phỉ nhổ Đường Tuế một trận, nhưng vừa mới đi tới trước mặt Đường Tuế, định đưa tay nắm cổ tay cô thì lại bị Đường Tuế dễ dàng tránh đi.
"Tiện nhân."
“Bép.”
Đường Tuế trở tay vả anh ta một cái.
“Chú ý lời nói của anh, Cố Đình Tước.”
Đường Tuế tức rồi.
Cũng không nhẫn nhịn gì nữa, trực tiếp thưởng cho Cố Đình Tước một cái tát luôn.
Úi...
Bởi vì, Cố Đình Tước là nam chính, hào quang nam chính của anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô đánh Cố Đình Tước, sẽ phải chịu phản phệ.
Tức thời, cái tay đánh Cố Đình Tước kia, xèo, nhanh chóng giống như bánh bao trắng mới ra lò.
Phình lên.
Hu hu, đau quá.
Đôi mắt to của Đường Tuế nhanh chóng ngận nước.
Cố Đình Tước lên cơn, chỉ là thân là người đàn ông, đánh người phụ nữ thì rất hèn.
Vậy là, anh ta muốn chửi Đường Tuế một trận.
Thế nhưng vừa mới quay đầu, lại thấy nước mắt loạn chuyển trong vành mắt cô, dáng vẻ tội nghiệp, giống như cô mới là người bị đánh vậy.
Cố Đình Tước:???
“Cố Đình Tước, trong đầu anh toàn là cớt thì không có nghĩa là ai cũng vậy nhé, anh trai anh thấy tôi đáng thương, không có chỗ ở, cho nên mới chấp chứa tôi thôi.”
“Chính anh với Đường Tịch Dao mập mờ, tôi có nói gì anh sao?’
“Cô dựa vào đâu mà nói Tịch Dao.”
Cố Đình Tước vốn đang mang một bụng tức, giờ lại nghe Đường Tuế vậy mà vẫn dám cả gan nhắc đến tên người con gái mình yêu, càng giận không có chỗ trút hơn.
"Cố Đình Tước."
Đường Tuế đang định nói thêm, thì Cố Đình Uyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Cố Đình Tước nhìn Cố Đình Uyên như chuột nhìn thấy mèo.
“Anh cả.”
“Em...”
Cố Đình Tước chưa hề nghĩ tới sẽ chạm mặt Cố Đình Uyên, trong lòng nhanh chóng rối như tơ vò.