“Hôm nay ta và ca ca lại đây, vốn là định ban thưởng cho ngươi vì làm thức ăn ngon, lại không nghĩ tới, ngươi vì cứu vương gia mà bị thương, ngươi không sao chứ!"
Giọng điệu Chúc Hoài Nhu đầy lo lắng.
"Ta không sao, cảm ơn Chúc tiểu thư."
“Ta đến nhìn ngươi thử xem, đừng nói cảm ơn.”
"Huống chi, ta và vương gia..."
Lời Chúc Hoài Nhu còn chưa dứt, vẻ mặt đã lộ ra vẻ thẹn thùng.
"Ngươi cứu vương gia, ta phải cảm ơn ngươi.”
Đường Tuế nhìn nàng ta, đăm chiêu suy nghĩ.
Cảm động quá, Chúc Hoài Nhu này là đến để tuyên thệ chủ quyền với nàng.
“Được rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi đi, chờ thân thể người tốt rồi, ta sẽ đến ăn đồ ăn ngươi làm.”
Mãi cho đến khi ra ngoài.
Nha hoàn Hi Thụy của nàng ta mới lộ ra vẻ mặt không hiểu.
"Tiểu thư, người tốt với nàng ta như vậy làm gì?”
Hi Thụy không hiểu gì cả, tiểu thư nhà bọn họ là thiên kim phủ thượng thư, còn Đường Tuế chẳng qua chỉ là một nữ đầu bếp nho nhỏ mà thôi.
Chỉ là một kẻ có thân phận quá mức chênh lệch như vậy, không đáng.
"Hừ, ngươi không biết, nương ta định kết duyên nàng ta với nhị ca ta sao?”
Chúc Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng, một nữ tử thương hộ nho nhỏ, làm thiếp cho nhị ca nàng ta cũng không đủ tư cách.
Cũng không biết, nương nghĩ gì nữa.
"Nô tỳ nghe nói, dường như Đường gia rất có tiền."