Đường Tuế lại ngồi xuống, tiếp tục kể chuyện cổ tích vừa rồi.
Nói khô cả lưỡi, nhưng nàng phát hiện, Chu Triệt vẫn chưa ngủ.
Đường Tuế: “...”
Bỗng nhiên cảm giác, nhiệm vụ này không khác gì tự bê đá đập chân.
Khóc không ra nước mắt.
Đường Tuế ngáp liên tiếp vài cái, vành mắt đều đỏ cả lên.
"Không muốn ngủ."
Chu Triệt hơi gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Vậy..."
Đường Tuế ngủ gà ngủ gật, thân thể cũng bắt đầu lắc lư, hàng mi dài cũng bắt đầu đánh nhau, răng cắn chặt môi.
“Vương gia... không thì, ngươi đếm cừu đi.”
Bởi vì buồn ngủ nên giọng Đường Tuế càng thêm trong trẻo mềm mại.
"Đếm như thế nào."
Chu Triệt hỏi.
“Ngươi đếm thầm trong lòng, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, cứ đếm từng con một vậy đó.”
Đường Tuế nhanh chóng giải thích.
"Ừm."
Chu Triệt đáp một tiếng.
Rồi nhắm hai mắt lại, yên lặng đếm cừu, muốn xem thử cách Đường Tuế nói có tác dụng không.
Chu Triệt không ngủ,, Đường Tuế cũng không tiện rời đi.
Cơ thể xinh xắn, loạng chòa loạng choạng, cuối cùng dựa lên tay vịn bên cạnh mà thiếp đi.
Có lẽ vì có hơi mệt mỏi nên mới vừa ngủ mà Đường Tuế đã phát ra tiếng gáy nhè nhẹ.
Chu Triệt nghe được, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Tuế dán chặt lên thành gỗ bên cạnh, cái miệng căng bóng bị đè thành 0, nhìn như đóa hoa trong suốt.
Làm người ta muốn ngắt đi.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 80.
Bỗng nhiên trong não vang lên âm thanh làm Đường Tuế thấy ồn ào.