Đường Tuế khẽ giật mình kinh ngạc, suy sét lại tình hình rồi dụi mắt.
À há, ra là mình đã lên giường.
Đường Tuế nghĩ nghĩ, vội vàng xuống giường, cúi đầu đứng tại chỗ.
"Vương gia."
"Ta không cố ý lên giường."
Thật ra Chu Triệt cũng không tức giận chút nào, chỉ là, khi thấy nàng cứ ở bên cạnh mình, những cảm giác, suy nghĩ trong lòng hắn, thật sự rất kỳ lạ.
Hết gợn sóng này đến gợn sóng khác, đều là cảm giác không thuộc về hắn.
"Vương gia."
Đường Tuế lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Chu Triệt không để ý mình.
Lại cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.
“Lui đi.”
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, lỗ tai không kiểm soát được đỏ ửng lên.
Đường Tuế bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, thì nghe Luân Hồi Kính thông báo.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 70.
Nghe vậy, mắt Đường Tuế lập tức sáng lên, vốn còn cảm thấy tốc độ giảm giá trị hắc hóa của Chu Triệt thật sự quá chậm, trong lòng nàng rất lo lắng.
Nhưng! Giờ đây, chỉ ngủ một giấc thôi, đã bớt được 10.
Hừ hừ, thật ra giá trị hắc hóa của Chu Triệt vẫn rất dễ giảm.
Vậy tối nay...
Đường Tuế chà tay, đi ra ngoài, khuôn mặt trong veo đầy ý cười sung sướng.
Vừa mới đi tới phòng bếp, Đường Tuế đang định bận rộn thì bỗng nhiên có một thị vệ vọt tới trước mặt nàng.
"Đường tiểu thư, nhà các ngươi xảy ra chuyện lớn rồi."
“Gì cơ?”
“Tỷ tỷ ta có chuyện gì?”
Thị vệ ngây người rồi lập tức trả lời: “Lệnh tỷ không có việc gì, nhưng cửa hàng các người bị người ta gây chuyện, nằm ăn vạ ở đó.”
“À, vậy thì không quan trọng gì.”
Đối với Đường Tuế, chỉ cần Đường Mộc Nguyệt không có chuyện gì, thì nghĩa là không có chuyện gì.
Mặc đi, nhưng cửa hàng trong nhà xảy ra chuyện, Kỷ Vạn Tinh hiện tại không có ở trong nhà, tự nhiên không có người quản, suy cho cùng, vẫn phải là Đường Mộc Nguyệt lo.
Nhiều người thì phức tạp, chẳng may Đường Mộc Nguyệt bị va phải thì sao.
Thế là Đường Tuế rửa tay rồi nhanh chóng đi tìm Chu Triệt.
Lúc này Chu Triệt đang luyện võ ở võ trường.
"Vương gia."
Đường Tuế thấy hắn đang luyện võ, mặc dù biết giờ mình la lên có chút không đúng nhưng trước mắt cần phải đi về.
Chu Triệt dừng lại, đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tối om nhìn về phía Đường Tuế.
“Vương gia, nhà ta có việc, ta cần trở về một chuyến."
Đường Tuế sợ Chu Triệt nghe không rõ nên lại bước về trước mấy bước.