Đường Tuế đáp lại một tiếng, âm thanh cuối cùng cũng biến mất. "Thư phòng..."
Đường Tuế lẩm bẩm trong miệng, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng tìm được thư phòng.
Gõ cửa, cửa mở ra.
Đường Tuế liếc mắt một cái liền thấy được Lục Nghiễn đứng trước cửa.
"Quản gia Lục."
Đường Tuế chào anh ta một tiếng, sau đó mới đi vào trong.
Hoắc Chi Châu đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, cô vào Hoắc Chi Châu cũng không thèm nhấc mi lên liếc cô một cái.
"Cậu chủ."
Đường Tuế gọi một tiếng, ngoan ngoãn đứng đó.
"Xin hỏi anh có gì sai bảo?"
Hoắc Chi Châu nghe thấy lời này, bàn tay cầm tập tài liệu hơi cứng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Tuế.
"Là hầu gái riêng của tôi, cô hẳn nên dậy cùng lúc với tôi."
"Hầu hạ tôi rửa mặt."
Đường Tuế nghe thế lập tức gật đầu.
"Được."
"Đã biết, lát nữa tôi sẽ hỏi quản gia Lục thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh."
"Hừ."
Hoắc Chi Châu hừ lạnh một tiếng, đúng là miệng lưỡi sắc bén.
Đường Tuế thấy Hoắc Chi Châu không nói gì nữa, liền lén lút đi tới trước mặt Lục Nghiễn.
Lục Nghiễn lập tức gửi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hoắc Chi Châu cho Đường Tuế.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, lập tức há hốc mồm.
Người gì đây trời, bất kể là tối hôm trước ngủ muộn thế nào, sáng hôm sau đều thức dậy lúc 5 giờ sáng.
5 giờ rời giường!
"Cô Đường."
Lục Nghiễn thấy bộ dạng dại ra của Đường Tuế, khóe môi không khỏi nhếch lên.
"Hả?"
Đường Tuế quay đầu nhìn anh ta.
"Sao thế?"
"Chuyện ăn uống của cậu chủ cũng do cô chịu trách nhiệm, bây giờ tôi sẽ gửi cho cô những thứ cậu chủ kiêng."
Lục Nghiễn cực kỳ vui vẻ gửi tiếp một tập tài liệu nhỏ qua.
Đường Tuế:...
May là cái gì cô cũng biết, chỉ là thứ nữ đầu bếp nên làm, không làm khó được cô.
"Nếu cậu chủ đã có hầu gái riêng, vậy tôi đi trước, tất cả đều làm phiền cô Đường."
Lục Nghiễn mỉm cười nhẹ, đằng sau mắt kính là đôi con ngươi thâm thúy.
"...Được."
Đường Tuế gật đầu, nhìn Lục Nghiễn rời đi, thư phòng to như vậy chỉ còn lại cô với Hoắc Chi Châu.
Đường Tuế liếc về phía Hoắc Chi Châu một cái, nhìn anh đang chăm chỉ làm việc, vừa rồi nhìn thoáng qua thời gian biểu của anh, ít nhất phải làm việc đến 11 giờ.
Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy sau lưng có một chiếc sô pha nhỏ, vậy là cô cực kỳ nhẹ nhàng ngồi lên sô pha, ngã đầu vào sô pha mềm mại, lập tức lăn ra ngủ.
Hoắc Chi Châu vừa mới xem xong một hạng mục, duỗi tay chạm chén trà bên cạnh, lạnh lẽo.
Anh theo bản năng ngẩng đầu lên, thì thấy Đường Tuế đã nghiêng đầu nằm trên sô pha ngủ.
"Cốc cốc cốc..."
Hoắc Chi Châu không kiên nhẫn gõ tay lên bàn.
Đường Tuế đang trong cơn mơ màng, còn đang mơ mộng đẹp.
Bỗng dưng bị đánh thức, không vui dẩu môi.
"Ồn chết đi được."
Ít nhiều vẫn có tính cáu ngủ.
Chỉ là chờ đến lúc cô bình tĩnh lại.
Tôi là ai, đây là đâu.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Hoắc Chi Châu ngồi bên kia, lạnh lùng liếc cô.
Đường Tuế mím môi, nở nụ cười ngọt ngào.
"Cậu chủ, anh có gì sai bảo hả."
Trong lúc nói chuyện, cô cũng nhanh chóng đi tới trước mặt anh.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Hoắc Chi Châu cũng chẳng ngờ tốc độ trở mặt của cô sẽ khủng khiếp như thế.