Óc heo.
Hắn trừng mắt nhìn Thanh Trúc, nhưng cũng không nói gì.
Trong số những người hầu đứng xem, không biết là ai đó lẩm bẩm một câu: “Là thật đó, có người dính bột trên mình.
”Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên mình của một người hầu, đó cũng chính là nam nhân âm thầm đưa cho Ninh Xu một xâu tiền xu, báo tin cho Ninh Xu.
Mũi giày của nam nhân đó dính một ít bột mì trắng, trên tay áo cũng có, hiển nhiên chính hắn đã trộm đồ rồi lén để vào phòng Ninh Xu.
Đôi mắt Ninh Xu bỗng nheo lại.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng người mà Tạ Loan sai khiến lại là hắn, và hắn lại sẵn sàng nói cho nàng biết.
Thanh Trúc tức giận đến mức bước tới đá người nọ, cũng may đầu óc hắn chưa ngốc đến mức thừa nhận rằng là hắn đã sai khiến người hầu làm, chỉ là đẩy hết mọi việc lên thân người hầu, xong giận dữ nói:“Đoạn Hiển! Chính là do tên tiểu tử nhà ngươi làm đó! Có phải ngươi đang muốn cho bọn ta xấu mặt không hả!?Hắn tên Đoạn Hiển.
Đoạn Hiển quỳ xuống ôm đầu để cho Thanh Trúc đánh.
Trên gương mặt hắn không vui không buồn, không có chút sợ hãi, cứ như hắn từ lâu đã mất cảm giác với những việc thế này.
Ninh Xu không khỏi nhíu mày, nói với Tạ Loan:“Tam công tử, tư thế này của người hầu nhà ngài có phải là muốn đánh chết người ở đây không?”Tạ Loan cáu kỉnh kéo lấy Thanh Trúc nói: “Ngươi phát điên gì chứ!”Thanh Trúc lập tức thu tay về, nhưng vẫn căm hận nhìn Đoạn Hiển.
Thấy mọi việc đã kết thúc, Lương thị chỉ biết đứng ra làm người tốt giải quyết mọi chuyện:“Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, kẻ đáng bị phạt là Đoạn Hiển.
”Ninh Xu quay đầu lại nhìn nàng ta chằm chằm: “Vậy Thanh Trúc thì sao?”Sau khi bị Ninh Xu gọi tên, Thanh Trúc vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ: “Là tên người hầu Đoạn Hiển làm, liên quan gì đến ta?”Ninh Xu giễu cợt: “Nhưng vừa rồi, những lời nói của ngươi sắc bén như thế đã khiến bao nhiêu người hiểu lầm? Nếu ta không có chứng cứ, chẳng phải tất cả mọi người đã bị ngươi dắt mũi rồi sao? Còn nữa, Đoạn Hiển, một người tạp dịch ngoại viện làm sao hắn có thể lấy được đồ chặn giấy và bình phong mà Hầu gia yêu thích được?”Nàng nhìn xung quanh: “Chẳng lẽ những thị vệ của Hầu Phủ chỉ là đồ trang trí thôi sao!”Ninh Xu nói từng câu từng chữ một cách mạnh mẽ, bọn họ giả câm giả điếc, nàng sẽ nói cho bọn họ nghe, vạch trần tấm màn che đậy sự xấu xa của bọn họ, và nàng cũng muốn làm cho ra lẽ chuyện này.
Đoạn Hiển người đang quỳ trên mặt đất ngước mắt nhìn Ninh Xu với vẻ khó hiểu.
Bị Ninh Xu liên tiếp hỏi làm cho bối rối, Thanh Trúc ngớ người: “Ta ! ”Trước nay không một ai dám trách móc gì Thanh Trúc, bởi vì hắn là đầy tớ của Tạ Loan, đặc biệt lần này, Đoạn Hiển chỉ là tên tạp dịch nói lắp, hắn nghĩ rằng Đoạn Hiển sẽ không nói ra, trước đây đều như thế.
Nhưng Ôn Ninh Xu lại đi nói giúp người nọ.
Tạ Loan đương nhiên là sẽ bảo vệ người hầu của mình, hắn tức giận cười nói: “Được, ngươi thì hay rồi, ngươi cho rằng nữ chủ nhân Chưởng Quản Hầu Phủ không đủ tư cách đúng không? Vậy ngươi thử nói xem nên xử lý việc này thế nào?”Ninh Xu chẳng qua chỉ là người ngoài, những lời nói của hắn đầy sự mỉa mai, nhưng lại đi nói ra trước mặt Lương thị, Lương thị tức giận không chịu được, mặt lúc thì xanh lúc thì trắng.
Ninh Xu không trông chờ Lương thị tiếp tục giải hòa, nàng hơi ngẩng đầu nói: “Mời Lão Phu nhân quyết định!”Đến nông nỗi này, Lương thị cũng không thể làm chủ được, nhưng hôm nay Lão Phu Nhân lại đi chùa làm lễ ăn cơm chay, ngày mai mới trở về.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp và nghiêm túc truyền đến: “Chuyện gì mà ồn ào thế?”Trong chốc lát, mọi người đều nhìn về phía hành lang.
Chỉ nhìn thấy một nam nhân cao lớn thân mặc áo nịt đóng hình chim bay màu đen huyền, eo buộc thắt lưng vân bức, cổ áo thu vào trong để bảo vệ cổ tay, trông rất sạch sẽ và gọn gàng.
Lông mày và đôi mắt của người này có ba phần giống với Tạ Loan, nhưng tinh tế hơn so với Tạ Loan, ngũ quan rộng mở hơn, lông mày hơi nhướng lên, ánh nhìn như ngọn đuốc, khí chất hiên ngang, giống như một thanh kiếm có vỏ bọc, ẩn tích hàm minh khiến cho người ta kinh ngạc, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
Lương thị sửng sốt, dường như không ngờ rằng lại nhìn thấy hắn đến đây, nói: “Hầu gia!”Tạ Loan cũng nói: “Đại ca.
”Đây chính là Trấn Bắc Hầu, Tạ Dữ.
Một đám người hầu kéo nhau hành lễ, Ninh Xu cũng khom người cúi đầu.
Tạ Dữ bước mấy bước đi tới, ánh mắt đảo qua một vòng, trầm giọng nói: “Đứng lên đi.
”Nhìn thấy có nha hoàn đang ôm đồ trang trí trong thư phòng của hắn, hắn hơi nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra ở đây.
”Người hầu gái sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không dám giấu giếm chút nào, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy.
Tạ Dữ nghe xong, làm sao có thể không hiểu được căn nguyên của sự việc? Hắn trừng mắt nhìn Tạ Loan: “Đây chính là việc tốt mà đệ đã làm sao.
”Tạ Loan có vẻ không phục, môi mấp máy nhưng cũng không nói gì.
Ninh Xu cũng bỏ hết mọi việc vào trong mắt, Tạ Loan trước mặt người khác thì giống như một Tiểu Bá Vương, nhưng ở trước mặt Tạ Dữ, hắn lại vô cùng ngoan ngoãn.
Không hổ là một tên cuồng anh trai giai đoạn cuối.
Tạ Dữ nhanh chóng giải quyết việc này: “Thanh Trúc, mấy người các ngươi đi lãnh 20 gậy.
”Hắn lại nhìn sang tên người hầu nói lắp kia: “Đoạn Hiển lãnh 30 gậy, sau đó đến phòng thu chi trả một lượng bạc rồi thả đi.
”Lãnh 20 gậy là đủ rồi, nếu lãnh đến 30 gậy chắc phải mất nửa cái mạng, như vậy vẫn chưa đủ, Đoạn Hiển còn bị đuổi ra khỏi Hầu Phủ.
Hắn rõ ràng đang dùng Đoạn Hiển để cảnh cáo đám Thanh Trúc.
Ninh Xu vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng người nọ cũng đã nói với mình trước, vì vậy nàng mím môi, bước tới một bước, ngẩng đầu đối mặt với Tạ Dữ: “Hầu gia, Đoạn Hiển chỉ là bị sai khiến hành sự, cớ sao lại bị trừng phạt nặng nhất?”.