Lời chất vấn vừa được nói ra, không khí xung quanh chợt yên tĩnh đến mức tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.Tạ Dữ nhếch mày, nhìn nàng chằm chằm.Ninh xu không sợ hãi không né tránh, nàng nhìn vào tròng mắt nam nhân.
Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm giống như đại dương mênh mông, ẩn chứa sự vững vàng được tích lũy qua năm tháng.Từ đầu đến cuối, Đoạn Hiển đều giữ im lặng, trong mắt Hầu gia thì hắn chỉ là một công cụ, ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.Ninh Xu tiếp tục nói: "Tiểu nữ nhớ ơn cứu mạng của Hầu gia, biết Hầu gia là người trọng tình trọng nghĩa, thưởng phạt rõ ràng.
Nếu Hầu Gia kiên quyết muốn đưa hắn về Hầu phủ, xin ngài suy nghĩ lại, giảm bớt 30 gậy kia.”Nói xong, Ninh Xu đan hai tay lại đặt bên hông, hơi uốn gối hành lễ.Tạ Dữ hơi sửng sốt.Nàng mới mười sáu tuổi, lông mày mềm mại, môi đỏ răng trắng, duyên dáng yêu kiều, giống như một búp sen chưa nở, biểu lộ sự xinh đẹp và cao quý của bản thân với mọi người.Điểm này nàng và Uyển Nhi rất giống nhau.Mấy ngày trước, trên đường hồi kinh, hắn cứu nàng vì cảm thấy nàng giống Uyển Nhi, nhưng hôm nay nghe cách ăn nói nhanh nhẹn và thuyết phục của nàng thì hắn biết, nàng và Uyển Nhi không giống nhau.Nàng mạnh mẽ hơn Uyển Nhi nhiều.Không nghe thấy hắn trả lời, tiểu cô nương cũng không hoang mang, vẫn giữ nguyên tư thế uốn gối, đầu hơi cúi xuống, lông mi chớp chớp giống như cánh bướm.Lát sau, vậy mà Tạ Dữ lại thật sự đồng ý lời cầu xin: "Vậy thì cứ làm theo lời Ôn cô nương đi."Trấn Bắc Hầu là người đáng tin cậy trong Hầu phủ, từ xưa đến nay, mỗi lời hắn nói ra đều chắc như đinh đóng cột.
Đây vẫn là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương thuyết phục mà thay đổi ý kiến ban đầu.Đừng nói Lương thị, ngay cả Tạ Loan cũng nóng nảy, bực bội hô:“Đại ca! Nàng ta nói có lý chỗ nào chứ? Phạm lỗi thì phải bị phạt!""Phạm lỗi?”Tạ Dữ hừ lạnh, chỉ thẳng vào mấy gã sai vặt đứng xung quanh hắn rồi nói:"Thế nào, đệ muốn tất cả những gã sai vặt trong viện Phùng Thời của đệ đều bị bán ra ngoài hết đúng không?"Hắn tiếp tục nghiêm khắc phê bình:“Mấy hôm nay, đệ đã học tập thế nào? Phó lão tiên sinh đã nói với ta rằng đệ không hề hoàn thành bất cứ bài tập nào mà ông ấy giao.”Phó lão tiên sinh là người đứng đầu tam giáp trong triều đại Tấn Quang của Tiên Đế, đã có kinh nghiệm ba mươi năm đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng tại Học viện Minh Học, rất nổi tiếng và được tôn trọng ở Hàn Lâm viên.
Vốn dĩ ông ấy định từ quan về quê, vì nể mặt Tạ Dữ nên mới đến Hầu phủ dạy học cho Tạ Loan.Đương nhiên là Tạ Loan cũng không chịu học hành gì cả.Bị Tạ Dữ phê bình, Tạ Loan cũng nổi lên tính khí thiếu gia, không nói không rằng mà bỏ đi, trước khi đi còn hung dữ liếc nhìn Ninh Xu.Ninh Xu nhìn hắn, cong môi rồi dùng khẩu hình nói:"Lo học đi."Tạ Loan: “...”Hắn càng giận dữ hơn, nhưng có Tạ Dữ ở đây nên phải cứng rắn nuốt xuống cục tức này.Còn nhóm người hầu đang vây xem thì ai làm việc nấy, người bị phạt thì đi lĩnh phạt, người có việc cần làm thì đi làm.
Đoạn Hiển im lặng nhìn Ninh Xu, thấy nàng nhìn sang thì nhanh chóng cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.Lương thị vội vàng đi theo Tạ Dữ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn mấy phần: "Sao Hầu gia trở về sớm như thế? Nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm chiều xong rồi, Hạnh tỷ nhi, Đào tỷ nhi, Liễu tỷ nhi đều nhớ ngài."Tạ Dữ nói thẳng:“Ừ, lát nữa ta sẽ đến."Lương thị vui vẻ "dạ” một tiếng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Dữ lại đi về phía Ninh Xu, vẻ mặt nàng ta hơi khó chịu..