Một ngày như bao ngày bình thường lại trôi qua, hoàng hôn đỏ chói cũng đã nhường chỗ lại cho màn đêm vô tận đang dần buông xuống, trải dài khắp mặt biển.
Màn đêm vừa phủ khắp bầu trời, phía bên kia trăng khuyết đã bắt đầu xuất hiện.
Trăng khuyết vừa hiện rõ đã tỏa ra ánh sáng bao phủ cả một mặt của con tàu, ánh trăng len lỏi vào từng góc chiếu xuống biển, khiến cho mặt biển dường như cũng muốn tỏa sáng.
Sóng biển gợn từng con đập nhẹ vào tàu, tạo thành những tiếng động vui tai.
Cả con tàu đều được mở toàn bộ đèn lên, trông vô cùng nổi bật giữa vùng biển vắng lặng này, giữa một không gian yên tĩnh đen tối như thế, con tàu như ngọn đuốc thắp sáng cả không gian.
Vẻ yên tĩnh, phóng khoáng của biển vẫn như cũ, chỉ là con tàu ồn ào tấp nập bây giờ đột nhiên lại là một mảnh quạnh quẽ vắng lặng kì lạ.
Trong các nhà hàng đều không có một bóng người, phòng gym cũng thế, rạp chiếu phim, các tiệm spa...!cũng không là ngoại lệ.
Một tiếng động nhỏ cũng dường như không tồn tại, con tàu hào nhoáng xa hoa bây giờ như một con tàu bị bỏ hoang.
Từ phía của bức tường gần buồng lái bỗng nhiên xuất hiện thêm một lối đi tối tăm nhỏ hẹp, không những thế từ lối đi đó có hàng trăm con dơi bay ra, tiếng dơi kêu rôm rả cả thuyền.
Sự tĩnh lặng trên thuyền đã biến mất, thay vào đó là tiếng kêu chói tai của lũ dơi, lũ dơi như bị bón thuốc tăng lực, điên cuồng bay xung quanh thuyền.
Dơi dần dần bay ra hết khỏi lối đi, nhường chỗ cho ba người nam nhân tôn quý cùng một dàn người hầu con người, huyết tộc phía sau bước theo.
Một con dơi đang bay bỗng nhiên quay lại bên cạnh lối đi, khói đen bao vây lấy nó, biến nó trở thành một ông lão mặc vest lịch thiệp.
"Bẩm đại nhân, hiện tại vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu của bất kì loài người nào." Ông lão hơi cúi đầu trước nam nhân tóc vàng, giọng nói mang theo mười phần kính phục cùng tôn sùng.
"Ngay cả một con người cũng không có?" Tư Mã Ý hơi nhíu mày.
"Vâng ạ." Ông lão chân thành đáp.
"Cho người tiếp tục tìm, ta không tin bọn loài người đó có thể rời khỏi tàu một cách im lặng như thế được." Tư Mã Ý phất phất tay, đôi mắt sắc bén hơi lóe.
"Đã rõ thưa đại nhân." Ông lão lúc nãy quay trở lại thành con dơi tiếp tục bay quanh tàu.
Hai nam nhân bên cạnh Tư Mã Ý kia sau khi dừng một lúc thì tiếp tục đi theo hắn về hướng sảnh chính.
Sảnh chính vô cùng tráng lệ, đèn chùm vàng sang trọng, sofa được làm bằng loại da cao cấp nhất, sàn tàu còn được lót bởi loại lông thú quý giá.
Chỉ tùy tiện chỉ nhìn một thứ nào đó trong sảnh thôi, người khác cũng biết ở đây có bao nhiêu thứ đắt tiền, và có cả những thứ có tiền cũng chẳng mua được.
Cả không gian đều ngập mùi tiền.
"T đại nhân, đột nhiên chúng ta lại đi ra được, còn có việc không có con người nào trên thuyền, chuyện này có chút khả nghi." Sở Tri đột ngột lên tiếng.
Tư Mã Ý liếc nhìn Sở Tri một lúc, sau đó từ tốn tìm loại ghế thoải mái nhưng đẹp nhất ngồi lên, chầm chậm mở miệng trả lời.
"Khả nghi thì sao, cũng không quan trọng, lũ con người chẳng qua đang chơi trò chơi trốn tìm với chúng ta mà thôi, không lẽ ý ngươi là con người mạnh mẽ hơn huyết tộc chúng ta à?"
Giọng của Tư Mã Ý luôn mang theo ý tứ mỉa mai, khiến cho người đối diện có cảm giác bị áp bách khó chịu.
Từ ngày xưa đã vậy rồi.
Sở Tri che giấu sự chán ghét trong lòng minh lại.
"Ý tôi không phải vậy thưa ngài." Sở Tri cụp mắt, âm thanh lạnh lùng.
"Ý ngươi không phải vậy thế thì ý ngươi là thế nào? Nhìn thấy người giống con chó thợ săn Phi Sương thì liền kích động, thật không ra thể thống gì." Tư Mã Ý cười lạnh.
Nghe Tư Mã Ý nhắc đến tên của Phi Sương đi cùng với cụm từ con chó thợ săn, Sở Tri nắm chặt hai tay thành hình nắm đấm, đáy mắt ẩn ẩn lửa giận.
"Tức giận à? Tức giận thì cút đi tìm đứa con gái loài người tên Du Sương cho ta, đừng có bày ra bộ dạng đấy trước mặt ta." Tư Mã Ý cười nhạo Sở Tri, sau đó còn ra lệnh cho hắn.
"Vâng, thưa T đại nhân." Sở Tri tùy tiện đáp lại sau đó ngồi dậy, thẳng chân bỏ đi.
Dù sao ở đây cũng là địa bàn của Tư Mã Ý, Sở Tri không thể ra tay động thủ được.
Nhưng ngày mà Tư Mã Ý xuống con tàu này, Sở Tri không chắc Tư Mã Ý có còn mạng hay không.
Không gian sảnh chính một lần nữa lâm vào tình cảnh im lặng, đám người hầu con người toàn bộ đứng cách xa Hạ Viễn và Tư Mã Ý một khoảng chừng năm mét.
Nhìn biểu hiện Tư Mã Ý trông vô cùng tự nhiên, đuôi lông mày đều mang theo một loại cao ngạo, thế nhưng chỉ có hắn mới biết trong lòng hắn đang lo lắng điều gì.
Mặc dù đã cho người tìm kiếm Vương mấy ngày nay, nhưng hắn vẫn không thể xác định được rằng Vương đang ở nơi nào.
Nếu như Vương mà biết mấy năm nay Sở gia, Hạ gia bành trướng thế nào chắc chắn ngài ấy sẽ không chút nhân từ giết hết bọn họ.
Còn có bọn người giết anh trai nữa, bọn chúng sẽ chết không toàn thây!
Chỉ cần Vương xuất hiện, chắc chắn ngài ấy sẽ nhận ra hắn là ai, chắc chắn ngài ấy sẽ giúp hắn...!
Sau khi mà hắn lấy được lòng tin của Vương thì gia tộc Ám Huyết Tử Vương của hắn nhất định một lần nữa sẽ hưng thịnh trở lại, sẽ phát triển thành một đại gia tộc mạnh mẽ.
Ám Huyết Tử Vương Tư Mã Ý hắn đã nung nấu âm mưu này không biết đã bao nhiêu năm từ ngày mà cha hắn chết, từ ngày mà anh trai hắn cùng hắn được cả gia tộc bảo vệ mới thoát khỏi đại nạn năm ấy.
Trên lưng mang \*huyết hải thâm thù, Tư Mã Ý đã sớm bị thù hận làm mòn lý trí.
Mạch suy nghĩ bỗng dưng bị cắt đứt, Tư Mã Ý hơi mỉm cười nhìn lướt qua Hạ Viễn, ra lệnh cho người hầu: "Đưa bình máu số năm đến đây cho ta."
"Đại nhân xin chờ một chút." Người hầu cúi người đáp sau đó quay trở lại lối đi lúc nãy.
Khoảng năm phút sau, bọn họ kéo từ đó ra một thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú, thiếu nữ bị họ đẩy mạnh xuống mặt đất làm cho tay chân cô ta đều bị trầy xước.
Thiếu nữ dường như bị hoảng sợ trước tình cảng này, khuôn mặt hơi tái nhợt lại, đôi mắt óng ánh hơi nước như sắp khóc nhìn về phía Hạ Viễn.
Hạ Viễn mặc dù nhận thấy ánh nhìn của thiếu nữ nhưng vẫn quyết không phản ứng lại mà điềm đạm ngồi im.
Chà chà, định không nhận người quen sao.
Tư Mã Ý tấm tắ,.
"Bình máu số năm, ngoan ngoãn lại đây." Tư Mã Ý nhàn nhạt liếc nhìn thiếu nữ, tay vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình.
"Viễn..." Thiếu nữ nhấp môi kêu một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu, mắt vẫn dán chặt trên người Hạ Viễn.
Tư Mã Ý thấy vậy thì vẫy tay một cái, ngay lập tức cả người thiếu nữ liền bay về phía Tư Mã Ý, lưng bị đập thẳng vào sofa.
"Bình máu số năm, tên của ngươi là gì?" Tư Mã Ý nhìn thiếu nữ bên cạnh, vươn tay dùng ngón trỏ mạnh bạo chà xát cánh môi của thiếu nữ.
"T---Thưa ngài tôi tên..." Thiếu nữ run run hàng mi đen dài, môi đỏ bị tay của Tư Mã Ý chà xát mạnh mẽ đến mức sưng tấy.
Dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Hạ Viễn ngay lập tức đập bàn một cái thật mạnh, hướng mắt nhìn về phía hai người họ, âm thanh âm trầm vang lên khắp sảnh.