Tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Lan là một tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng ở đế đô, mọi người có thể thường xuyên nhìn thấy cô ở trên các tờ báo, cô có xuất thân rất cao, là con gái dòng chính của chi thứ nhất Thẩm gia và là em gái ruột Thẩm Khánh, chủ nhân tiếp theo của Thẩm gia, cô cũng là bạn thân của công chúa nhỏ nhà đệ nhất phu nhân, cô có tấm lòng lương thiện, mỗi năm khi mùa đông đến, các phu nhân tiểu thư từ các gia đình quý tộc đều sẽ tổ chức đến khu dân tị nạn để phân phát lương thực và vật dụng chống lạnh, các phương tiện truyền thông và tin tức đều dành rất nhiều lời khen ngợi cho cô, các bạn học xung quanh Diệp Trăn đều mơ ước trở thành một người như Thẩm Lan, không chỉ có gia thế tốt mà còn có tài hoa và thiên phú cực cao.
Diệp Trăn nhìn thấy Thẩm Lan trong một bộ lễ phục cung đình trang nhã, cô ấy quả thực rất xinh đẹp, khuôn mặt dịu dàng và mỹ lệ, cô ấy giống như tên của mình, huệ chất lan tâm (chỉ người cao nhã, thanh khiết..).
Một cậu bé bên cạnh cô cứ nhìn cô ấy chằm chằm, “Dường như cô ấy đang phát sáng.”
“Nghe nói đệ nhất phu nhân cố ý tìm mối hôn sự cho cô ấy, không biết tương lai cô ấy sẽ gả cho ai?”
“Chắc là thiếu tướng quân Diêm Lịch? Tôi đã xem qua ảnh quốc yến lúc trước, Thẩm đại tiểu thư và thiếu tướng quân ở bên nhau mới là một cặp hoàn hảo!”
“Thẩm Lan và Diêm Lịch? Không thể nào, lúc trước tôi cũng không nghe nói thiếu tướng quân và Thẩm Lan có quan hệ!”
“Đây là một vòng tròn, mấy nhân vật lớn đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, thật sự có thể cho ngươi biết cái gì?”
“……”
Hoạt động từ thiện này được tiến hành trong ba ngày, hầu hết người dân ở khu 69 đều sẽ đến, vì sợ sẽ xảy ra phiền phức nên chính phủ đã đặc biệt tăng thêm nhiều cảnh sát đến giữ gìn trật tự, có lẽ đã từng trải qua trường hợp này quá nhiều nên mặc dù thỉnh thoảng hiện trường sẽ có tranh chấp nhỏ trong sự hỗn loạn nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Hôm nay cha Diệp được nghỉ việc nên đã bảo Diệp Trúc đến đây từ sáng sớm để lấy chỗ, Diệp Trăn nói bây giờ cô có thể kiếm tiền, nếu trong nhà không thiếu thức ăn thì có thể không cần đến, cha Diệp sợ nghèo nên lần này dù Diệp Trăn có nói cái gì cũng không nghe, kiên quyết muốn đến đây, Diệp Trăn chỉ có thể đi cùng ông, lúc này quảng trường rộng rãi đã chật kín người, hàng chục người chờ xếp hàng quanh co uốn lượn, cãi cọ tạo thành một đám ồn ào, ngay cả con hẻm phía trước quảng trường cũng chật kín người.
Mãi đến khi vừa qua giờ trưa, cha Diệp lấy ra một ít bánh bao hấp và nước mà ông đã chuẩn bị trước ở nhà cho Diệp Trăn và Diệp Trúc, miễn cưỡng xoay xở qua bữa trưa.
Diệp Trăn vừa ăn vừa nhìn đồng hồ đếm ngược đã biến thành màu đỏ.
00: 29: 59
Diệp Trăn nhìn sân đài hình vuông, các cô gái thanh lịch tụ tập tán gẫu với nhau, lấy Thẩm Lan dẫn đầu, cô ấy thướt tha đứng ở đó, đoan trang mà xinh đẹp.
Các cô gái được bảo vệ bao quanh.
Nhóm người hầu đang phân phát thức ăn và quần áo mùa đông.
Tất cả những người nhận được đồ đều cúi đầu nói cảm ơn với Thẩm Lan, bọn họ cảm kích lòng tốt và sự hào phóng của cô, khiến cho mùa đông này trôi qua dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Lan mỉm cười, vẻ mặt điềm đạm.
Cha Diệp xoa xoa tay, vui vẻ nói: “Quả nhiên đến sớm có chỗ sẽ tốt hơn, nhanh như vậy đã đến chúng ta rồi, năm ngoái chúng ta đến muộn nên phải ở lại qua đêm, ngày hôm sau mới được nhận đồ! Đúng rồi Tiểu Trúc, con đi xem xem anh con đang làm gì, tại sao bây giờ còn chưa đến?”
Một người bên cạnh phụ họa nói "còn không phải sao", năm ngoái bọn họ cũng tới muộn nên đến ngày thứ ba mới được nhận đồ ăn, thật may cho bọn họ là vẫn còn một chặng đường dài để đi, bọn họ còn trộm lén lau nước mắt! Lần này bọn họ đã học được cách khôn ngoan, trời còn chưa sáng đã tới rồi, nhưng vẫn có những người còn đến sớm hơn bọn họ, cho nên mới dẫn tới việc xếp hàng như hiện tại. Sau khi bày tỏ cảm xúc xong thì lại nói cảm ơn Thẩm đại tiểu thư có tấm lòng nhân ái mỗi năm đều tới đưa lương thực, nếu không thì mùa đông này sẽ càng khó khăn hơn.
Cha Diệp đáp lại vài câu rồi giục Diệp Trúc đi nhanh.
Diệp Trúc thở dài một hơi, đang chuẩn bị rời đi thì Diệp Trăn đột nhiên đè bả vai Diệp Trúc, Diệp Trúc khó hiểu ngẩng đầu nói: “Chị hai?”
Diệp Trăn mặt không cảm xúc ôm bụng, “Đau bụng.”
Diệp Trúc lập tức lo lắng nói: “…… Chị hai? Chị lại bị ốm à?”
Cha Diệp vẫn đang đếm số người phía trước, khi nào mới đến lượt bọn họ? Diệp Trúc đã bị làm cho hoảng sợ nói: “Sao chị lại bị bệnh? Chị đau ở đâu? Có khó chịu không?”
Không phải vừa rồi vẫn tốt à?
Diệp Trăn gật đầu, cô không biết là do trưa quá nắng hay là do cô thật sự đau đớn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi như hạt đậu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt: “Cha, con đau bụng, con muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Cha Diệp nhìn phía trước, nói: “Trăn Trăn đừng sợ, cha sẽ để Tiểu Trúc đưa con về trước, chờ nhận đồ ăn xong là có thể nấu cho con những món ăn ngon!”
Diệp Trúc hiểu chuyện nói: “Cha đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc chị thật tốt.”
Diệp Trăn cau mày, giọng nói suy yếu: “Nhưng con không thể tự đi được…… Cha?”
Trong lòng cha Diệp do dự, nhưng dù sao ông cũng lo lắng cho con mình, những người xếp hàng xung quanh bọn họ đã sớm nhìn ra ở đây có gì đó không ổn, có người quen vừa nhìn thấy tình hình thì liền lập tức nói: “Lão Diệp, ông cứ đưa con gái ông về nhà trước đi, chỗ này cách nhà ông không xa, ông mau chạy về đi, chúng tôi sẽ giữ chỗ cho ông.”
Một người khác nói: “Đúng vậy, nhìn con gái ông đau đến nỗi mặt trắng bệch rồi kìa, thật sự đừng xảy ra chuyện gì, thân thể mới là quan trọng nhất.”
Cha Diệp lập tức đồng ý, làm phiền bọn họ giúp đỡ giữ vị trí cho ông, ông đưa con gái về nhà trước, ông vừa ngồi xổm xuống để cho Diệp Trăn nằm trên lưng mình vừa nói với Diệp Trúc: “Tiểu Trúc, cha đưa chị hai con về nhà, con ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cha trở lại có được không?”
Diệp Trúc ngoan ngoãn đáp: “Được ạ.”
Diệp Trăn nói: “Cha, con muốn Diệp Trúc ở nhà chăm sóc con.”
…… Này cũng quá nhõng nhẽo, không hiểu chuyện!
Diệp Trăn không nhìn những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, cô duỗi tay kéo Diệp Trúc, Diệp Trúc nhìn cha mình, cha cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ, về hết thì về hết, cùng lắm thì xếp lại hàng khác, cứ từ từ.
Diệp Trúc: “……”
Một nhà ba người vội vã trở về, tuy cha Diệp nói che chở con gái nhưng trong lòng ông vẫn rất sốt ruột, cõng Diệp Trăn chạy một đường như điên, vốn dĩ công việc của ông là bán sức lao động tay chân, hơn nữa trong khoảng thời gian này được ăn no, có sức lực, cõng Diệp Trăn ba bốn mươi cân ở trên lưng chạy làm cho Diệp Trúc ở phía sau gần như không đuổi kịp!
Cô không chỉ đau bụng mà dạ dày của cô cũng bắt đầu đau.
Nhưng cô không bảo ông dừng lại, cô vỗ vỗ cha Diệp nói: "Cha, cha đến cửa hàng vật phẩm mua thuốc trước đi."
Cha Diệp chỉ có thể rẽ sang một hướng khác để đi đến trạm vật phẩm.
Diệp Trăn, Diệp Trúc và cha Diệp vừa đến cửa trạm vật phẩm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm điên cuồng và táo bạo, như thể từ chân trời rơi xuống, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển, nóc nhà rơm bắt đầu run rẩy, cỏ khô rơi xuống……
Toàn bộ đường phố yên tĩnh, nhưng trong một chớp mắt đã có người lập tức hô to: "Là dã thú tập kích, là dã thú tập kích ——!"
“Chạy đi! Chạy đi! Dã thú ập tới!”
“Mẹ nó, mau đến nơi ẩn nấp!”
“Nhanh lên!”
Mặt đường vốn phân tán lộn xộn và sa sút lập tức được thay thế bằng sự hoảng loạn, mọi người bỏ chạy tán loạn, chỉ lo chạy trốn! Không ai nghĩ đến việc phản kháng và cũng không có ai đứng lên phản kháng.
Cha Diệp cũng bị chấn động, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, muốn cõng Diệp Trăn đi đến nơi ẩn nấp, Diệp Trăn dùng một tay nắm lấy mái hiên của trạm vật phẩm, nói: “Cha, cho con xuống.”
Diệp Trúc đã sợ đến mức co rúm lại bên chân cha Diệp, một lời cũng không nói ra được.
Cha Diệp sốt ruột đến mức nổi giận: “Trăn Trăn đừng ầm ĩ, chúng ta sẽ lập tức đi đến nơi trú ẩn, còn anh của con nữa, mới sáng sớm đã không thấy người cũng không biết là chạy đi đâu! Nhanh lên, đi chậm thì sẽ không còn chỗ cho chúng ta!”
Nhưng khi ông đang nói thì có mấy người toàn thân đều là máu từ trên đường lớn xa xa chạy đến đây, sắc mặt bọn họ cứng đờ, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, trong miệng không ngừng kêu gào, sự sợ hãi về cái chết trước mắt làm lòng người khiếp sợ.
—— đi theo sau những người này là một đám nhện cao chừng hai mét!
Chi chít, không nhìn thấy đầu.
Không chỉ có nhện mà còn có một số giống loài chưa từng thấy trước đây, thân hình khổng lồ, răng nanh hung ác.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn nhìn thấy sinh vật tiến hóa, mặc dù lúc trước cô đã xem qua vô số lần trong sách nhưng cũng không chấn động như khi được tận mắt nhìn thấy. Chúng nó vừa cao vừa lớn, tám cái chân duỗi ra trườn bò cực nhanh, đồng thời còn cực kỳ cứng rắn, sức lực bình thường căn bản không thể đối phó với bọn nó, người thường căn bản không làm gì được nó!
Một người trong đó đột nhiên hoảng sợ ngã xuống, bị con nhện phía sau đuổi kịp, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng vang vọng khắp đường phố đều có thể nghe thấy……
Diệp Trúc trốn sau lưng cha Diệp run bần bật.
Cha Diệp rùng mình, một tay cầm Diệp Trăn một tay cầm Diệp Trúc, ông nhìn trái nhìn phải rồi kéo bọn họ cùng nhau trốn vào trạm vật phẩm với rất nhiều người, cho dù có người ngăn cản cũng không ngăn được —— đây là ngôi nhà tốt nhất và chắc nhất trong vùng lân cận, cũng là một tòa nhà cao tầng hiếm có —— bọn họ leo lên tầng ba, nhìn bụi mù mịt nổi lên bốn phía ở nơi xa, kèm theo đó là những con thú dữ hung mãnh truy kích, máu me làm cho người ta sợ hãi, con người chỉ có thể trốn chạy!
Không có ai phản kháng cũng không có ai dám đấu tranh, chỉ cần chậm hơn một bước, chỉ cần do dự một chút là bạn sẽ trở thành thức ăn trong miệng dã thú.
Nhà cửa bị phá hủy, sinh mệnh bị chà đạp.
Thân thể rách nát, phần còn lại của chân tay đã bị đứt lìa cùng với máu.
Địa ngục trần gian.
Khi có một con nhện vung chân đi qua, ngôi nhà bằng đá cứng sụp đổ ầm ầm.
Diệp Trăn trơ mắt nhìn cảnh này, cả người lạnh lẽo.
Những người may mắn tránh được một kiếp trốn ở chỗ này đang lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cha Diệp che mắt Diệp Trúc lại để cậu không nhìn thấy, Diệp Trúc đang khóc nhưng phải che miệng lại không cho chính mình khóc thành tiếng. Cha Diệp lòng đầy nôn nóng, lo lắng không biết Diệp Tiêu đang ở phương nào.
Căn nhà đột nhiên rung chuyển, một đôi mắt thật lớn xuất hiện trong cửa sổ ——
“A —— a ——!!”
Bị phát hiện!
Không biết là ai hét lên một tiếng, Diệp Trăn gần như là lập tức kéo cha Diệp và Diệp Trúc chạy đi, nhanh chóng nói: “Mọi người lập tức rời khỏi đây!”
Cùng lúc đó, Diệp Tiêu, Nguyên Khải và các anh em của Nguyên Khải đã dẫn rất nhiều người xuyên qua đám đông đang hoảng loạn, bọn họ chỉ có vài nghìn người, bởi vì hôm nay đang tham gia thi đấu thì lại bất ngờ gặp thú dữ tập kích, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể và máu tươi, bọn họ cũng rất sợ hãi, sợ hãi đến nỗi chân run lên, nhưng Diệp Tiêu nói bọn họ không phải là tôm chân mềm chỉ biết trốn mà bọn họ còn có thể cứu người!
Đúng, tuy bọn họ chỉ là người thường nhưng bọn họ có thể cứu người thường!
Bọn họ đoàn kết là có thể cứu người! Bọn họ không giỏi bằng người tiến hóa nhưng bọn họ vẫn dũng cảm như người tiến hóa khi đối mặt với cái chết! Mỗi ngày bọn họ đều tránh ở trong thành tham sống sợ chết, và bây giờ nhà của bọn họ đã bị thú dữ tập kích, chẳng lẽ bọn họ còn không chịu đứng dậy đấu tranh?
Không cần bạn chống lại, chỉ cần bạn giúp thêm nhiều người trốn vào nơi trú ẩn, chỉ cần bạn đốt vài ngọn lửa ở trên đường, chỉ cần bạn chạy nhanh hơn đừng chôn thân ở trong miệng dã thú!
“Khóc cái gì mà khóc, chỉ cần còn một hơi cũng phải bò đến nơi trú ẩn!”
“Mau đốt cháy mái nhà, bọn nó sợ lửa!”
“Nhà không còn có thể xây lại. Chỉ có sống mới có hy vọng!”
“Chạy đi! Chạy đi! Đừng hoảng loạn, cho dù chúng ta không sống sót thì chúng ta cũng phải cố gắng tranh thủ hy vọng cho người sau!”
“Khóc cái quỷ chứ khóc! Còn không mau chạy trốn!”
“Mẹ nó, tất cả nam nữ tham gia cuộc thi đều đứng ra, đừng chỉ lo sợ hãi run rẩy, lúc trước mọi người ăn nhiều cơm như vậy cũng đã đến lúc phải dùng sức rồi, mau đưa hết những người yếu đến nơi ẩn nấp!”
“Bị thương cũng không sao, Diệp tiểu thư có thuốc!”
Có hàng ngàn hàng vạn người đã từng tham gia“Thi đấu đổi gạo”, bọn họ đã quen giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn trong cuộc thi, giờ phút này vừa nghe đến hai chữ “Thi đấu”, vừa nghe nói “Diệp tiểu thư” thì thật giống như đã tìm lại được cảm giác tập thể mà bọn họ đã từng có trong cuộc thi, vốn dĩ còn đang hoảng loạn chạy trốn không để ý cái gì thì lập tức chú ý tới xung quanh, đàn thú đang đến nhưng không đến ngay, như vậy vẫn còn cơ hội chạy trốn; đúng, dã thú sợ lửa, cho dù không bị thiêu chết thì cũng có thể ngăn cản bước chân của bọn nó, chống đỡ cho tới khi quân đội đến.
Gần như rất nhanh, một trận lửa dữ dội đã bùng phát tại khu 69 vốn lộn xộn và đổ nát, nóc nhà bốc cháy ngùn ngụt, đồ đạc trong nhà cũng bị thiêu rụi theo, chỉ có những bức tường đá vẫn đứng yên.
Diệp Tiêu không biết mình đã đốt bao nhiêu ngọn lửa, khi anh quay lại là có thể mơ hồ nhìn thấy đàn yêu thú đang lao tới cùng với tro bụi mang đến một mùi máu tanh khó chịu, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào rống của dã thú và tiếng kêu thảm thiết của con người.
Anh không dám nhìn quá nhiều, chỉ biết bảo người ta chạy nhanh, chạy nhanh! Phải sống sót!
Những người đi cùng anh đã bỏ chạy, nhưng có một người mới đến gọi anh: “Người anh em Diệp.”
Bọn họ đều là những người đã từng tham gia cuộc thi đấu, sau khi làm quen với anh, bọn họ đều gọi anh như vậy.
Lúc trước bọn họ đi theo anh thi đấu, hiện giờ đi theo anh phóng hỏa cứu người, nỗi tuyệt vọng vốn còn ẩn chứa trong lòng Diệp Tiêu giờ phút này đã bị lãng quên, không sao cả, cùng lắm thì không may qua đời, phía sau anh còn có đồng bạn sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Tiêu chợt nhớ lại những gì Diệp Trăn đã từng nói với anh, cô hỏi anh: “Chúng ta thân là người bình thường nên chỉ xứng tham sống sợ chết thôi hay sao?”
Lúc ấy anh trầm mặc, cũng không phủ nhận, bởi vì bọn họ thật sự chỉ xứng tham sống sợ chết, bọn họ không làm được cái gì, bất luận là đối mặt với dã thú hay là quân địch lớn mạnh, cho nên mới co đầu rụt cổ ở khu 69 tranh một cây cỏ dại mà vỡ đầu chảy máu!
Nhưng vào giờ phút này, Diệp Tiêu đột nhiên có dũng khí vô biên, không gì có thể làm cho anh lùi bước!
Nguyên Khải lúc này cũng giống vậy, một người keo kiệt và sợ chết như anh lại dẫn mọi người đến nơi nguy hiểm nhất, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn, vô số máu tươi dính trên người cũng không làm cho anh lùi bước, rất nhiều người biết hay không biết anh đều sẽ gọi anh một tiếng “Anh Khải” và làm theo anh! Nhà bị hủy nhưng quê hương không thể bị hủy, đây là sinh mệnh duy nhất còn sót lại!
Cửa thành thất thủ, đế quốc tổ chức hội nghị khẩn cấp, phái ra mười vạn quân binh nhanh chóng hỗ trợ.
Máy theo dõi đã ghi lại đúng chính xác thảm họa xảy ra ở khu 69, phản ứng rõ ràng trước mặt mọi người, nơi đó đã là địa ngục trần gian!
Diêm Lịch chủ động xin xuất chiến, thủ tướng đã bổ nhiệm anh làm thống đốc quân đội, toàn quyền phụ trách về cuộc thú tập này.
Anh vừa nhận mệnh, vừa đi ra khỏi phòng thì mấy chiếc xe bay từ trên trời đáp xuống, các cô gái thanh nhã cao quý với sắc mặt tái nhợt đi xuống từ trên xe, Thẩm Lan nhìn thấy Diêm Lịch, cô đẩy người hầu gái già đang đỡ mình ra rồi bước lên phía trước, mặc dù bị dọa sợ không nhẹ nhưng cô vẫn duy trì được phong thái thục nữ, lễ phép nói: “Thiếu tướng quân.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái: “Thẩm tiểu thư.”
“Lần này dã thú tấn công bất ngờ, công kích rất mãnh liệt, lúc chúng em rời đi dã thú đã đến dưới chân rồi.” Cô cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn làm cho người khác nghe ra sự sợ hãi và lo lắng của cô, “Lần này thiếu tướng quân đi xin hãy chú ý an toàn.”
Diêm Lịch nói: “Cảm ơn.”
Xe bay đã chuẩn bị xong, phụ tá đến, Diêm Lịch lập tức lên xe rời đi.
Thẩm Lan nhìn xe bay tăng tốc nhanh chóng biến mất trên bầu trời, ngơ ngác xuất thần một hồi lâu.
Cô là một người có não bộ tiến hóa, vì được gia đình bảo vệ nên cô chưa bao giờ gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, cô vẫn luôn sống một cuộc sống tốt đẹp, tất cả những gì cô nhìn thấy ở khu 69 hôm nay chính là những gì mà cô đã nhìn thấy trong cả cuộc đời mình!
Nhiều người như vậy, phút trước còn náo nhiệt vui mừng thì chỉ trong giây lát đã bị hoảng sợ thay thế, tin tức thú tập truyền đến, dã thú còn chưa kịp đến thì đám người đã xuất hiện sự hỗn loạn, chen chúc dẫm đạp, thậm chí còn có vài người đang sống sờ sờ bị dẫm chết chứ không phải là chết trong miệng dã thú! Các chị em đi cùng cô đều sợ đến phát khóc, lập tức gọi xe bay tới yêu cầu rời đi, khi các cô lên xe thì dã thú hung dữ và tàn ác cuối cùng cũng đến, cô không đành lòng nhìn mà nghe biết bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết.
Thậm chí bọn họ còn gọi cô, cầu xin cô dẫn bọn họ đi, cầu xin cô cứu bọn họ một mạng……
Nhưng cô chỉ biết bịt tai lại không nghe.
Cô đến đây là vì cô thật sự muốn giúp đỡ bọn họ……
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cuộc tấn công với quy mô lớn nhất của dã thú đã lan rộng ra khắp đế quốc, mọi người ở khu vực bên trong thành phố Sao vừa lo lắng vừa sợ hãi, họ sôi nổi đứng trên những tòa nhà cao tầng để cố gắng nhìn tình hình từ xa, xa xa, họ có thể nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn, dường như còn nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết, giờ phút này bọn họ mới cảm thấy may mắn vì nơi mình ở rất an toàn. Còn những người không ở khu vực bên trong thì đều lần lượt đổ xô vào khu vực này, bọn họ sợ lần thú triều này sẽ lan đến chỗ mình, cho dù có điều động số lượng quân đội lớn thì cũng không thể ngăn chặn sự hoảng loạn của mọi người, mãi cho đến khi có tin tức truyền đến nói Diêm Lịch đã chủ động xin lệnh đi đến khu 69, nơi có thú tập kích nghiêm trọng nhất để bình phục sau lần thảm họa này.
Từ khu 69 đến khu 60 gần như đều bị thiêu hủy hơn một nửa, nhà cửa bị hủy hoại nặng nề, sập đổ, trên mặt đất nhiễm màu đỏ của máu.
Xe bay chiến đấu đồng nhất từ trên trời đáp xuống, các binh lính mặc áo giáp chiến đấu rất dũng mãnh uy vũ, bọn họ phối hợp với đội quân bảo vệ cổng thành để cùng nhau tấn công hàng vạn con dã thú hung dữ.
Diêm Lịch dừng ở giữa không trung, chỉ huy cấp dưới của mình tấn công và bức lui.
Máy theo dõi quay lại đúng cảnh tượng trên mặt đất, anh tùy tiện nhìn vài lần thì phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị, đám người bình thường này vốn là một đám hỗn chiến chia năm xẻ bảy, mấy lần trước bị tập kích thì người nào cũng chạy trốn, nhưng lần này anh lại thấy rất nhiều người đỡ đồng bạn bị ngã xuống khi chạy trốn, người có sức lực cũng sẽ hỗ trợ nâng đỡ nhau cùng trốn thoát.
Lúc trước chưa bao giờ có tình huống này.
Thực lực của người bình thường quá yếu lại không đủ thông minh, chỉ có thể sống một cuộc sống tạm bợ.
Đây là quy tắc mà cả thế giới đều mặc định, mặc dù không biết là tại sao nhưng anh không có ý định tìm hiểu nhiều hơn.
Anh nhìn đi chỗ khác, tập trung vào chiến trường.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt anh lại rơi vào máy theo dõi, bởi vì anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy quen thuộc.
“Phóng to màn hình lên.”
“Đúng rồi.”
Cô gái vẫn mặc một thân màu xám đen, trong lúc chạy vội tóc có chút hỗn loạn, trên mặt dính máu nhưng cô lại không sợ hãi người khác, cô mím chặt môi, ánh mắt kiên định vững vàng, đi bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn đang cõng một đứa trẻ trên lưng, một nhóm hàng chục người chạy như điên trên đường, bởi vì có một con nhện độc đang đuổi theo sau bọn họ, bọn họ gọi nó là nhện không đầu vì nó thích phun ra mạng nhện để quấn người rồi cắn nuốt từng chút một —— nó không thích ăn đầu người.
Con này chỉ đi một mình vì hầu hết dã thú đều đã đi về phía trước để tìm kiếm đồ ăn.
Cũng may chỉ có một con chứ không thì mấy chục người này đều không có đường sống.
Trái tim Diệp Trăn đập dữ dội, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bị một con nhện đuổi theo ở khoảng cách gần như vậy, và cũng bởi vì cô cảm giác được sức lực của cha Diệp đang dần cạn kiệt —— Ông cõng Diệp Trúc ở sau lưng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì bọn họ sẽ chết.
Diệp Trăn biết trong số hàng chục người đi cùng cô, ngoại trừ phụ nữ và trẻ em thì còn có mười mấy người đàn ông trông rất mạnh mẽ, tất nhiên, trong số những người này cũng có thuộc hạ của Trương béo, Trương béo là người tiến hóa, ông sẽ luôn cho những người có năng lực ở đây để trông coi cửa hàng, nếu không thì trạm vật phẩm của ông sẽ không tồn tại an toàn lâu như vậy.
Diệp Trăn nói: “Trong ba lô của tôi có rượu.”
Có người sửng sốt, không hiểu ý Diệp Trăn.
Cha Diệp nói: “Trăn Trăn, tại sao con lại có rượu?”
Đương nhiên là thuận tay lấy ở trạm vật phẩm.
Diệp Trăn nói: “Chúng ta cần phải giết chết con nhện này.”
Một người trẻ tuổi cao lớn nói: “Tôi đồng ý.”
Có người khơi mào thì lập tức có người phụ họa, dù sao thì không ai muốn chết.
Có người đề nghị: “Có một lỗi hình ảnh thị giác ở góc phía trước, phụ nữ ôm trẻ con chạy về phía trước, chúng tôi sẽ làm nhiễu loạn tầm nhìn của con nhện từ phía sau, mọi ngươi nhân cơ hội trốn đi đừng để bị phát hiện, chúng tôi sẽ nghĩ cách đổ rượu vào người nó rồi thiêu chết nó!”
Việc này rất khó, ít nhất là dưới tình huống con nhện cao gấp hai, gấp ba lần con người, muốn đổ rượu thành công châm lửa nó quả thực là người si nói mộng!
Cho nên cần phải đi đến một nơi cao.
Diệp Trăn nói: “Thân thể các người là người tiến hóa?”
Người nọ có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi chỉ là người tiến hóa ở cấp thấp nhất, tốc độ của tôi có hơi nhanh, chắc là sẽ nhảy cao hơn người khác, so với người tiến hóa thật sự thì chúng tôi cũng không bằng một ngón tay bọn họ.”
Diệp Trăn nói: “Đủ rồi.”
Từ quyết định đến phản kháng chỉ mất chưa đầy ba phút.
Là một chỉ huy xuất sắc, Diêm Lịch gần như ngay lập tức nhận ra sự khác biệt trong đám người này, trong khoảng thời gian ngắn, anh nhìn thấy một người phụ nữ mang theo con mình trốn dưới một ngôi nhà đá đổ nát, lại trong một chớp mắt, anh nhìn thấy Diệp Trăn lao vào một tòa nhà rất nhanh, anh không thể nhìn thấy cô đang làm gì, chỉ là trong lòng có hơi thất vọng.
Anh còn tưởng sự thay đổi lúc trước là muốn chống lại, hóa ra là từng nhóm chạy trốn?
Bây giờ chỉ còn lại vài người có thân thể tiến hóa ở cấp thấp và một số người đàn ông bình thường vẫn đang liều mạng chạy, hấp dẫn sự chú ý của con nhện mặt đen.
Diêm Lịch nói: “Gửi máy bay chiến đấu qua đó đi.”
Phụ tá lập tức nói: “Vâng.”
Diêm Lịch không còn tâm trí để xem lại, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Phụ tá đã ra lệnh nên đương nhiên cũng nhân tiện nhìn sang máy theo dõi, sau đó liền sửng sốt, mười mấy người đàn ông vốn đã chạy xa lại chạy trở về, bọn họ nhanh chóng nhặt những mảnh vải từ dưới đất? Sáu thân thể tiến hóa nhặt dải vải bông thật dài kia lên, hai người một đội, mỗi người giữ một đầu, dùng lợi thế của cơ thể để quấn vải quanh người nhện mặt đen, nhưng chân và bàn chân của nhện mặt đen rất sắc bén, muốn kẻ vạch đánh dấu cũng khó……
Lúc này, thân thể của con người không tiến hóa trở thành mồi nhử, dụ dỗ trước mặt con nhện đen, có người không cẩn thận bị móng vuốt của nó vung ra, trong nháy mắt máu chảy đầy đất! Dù là như thế nhưng sót lại vài người thường cũng không vì vậy mà lùi bước, bọn họ có thể sợ hãi nhưng sẽ không lùi bước!
Cuối cùng, một vòng hai vòng ba vòng……
Gần như làm cho người ta không thể tưởng tượng được, đối với phụ tá, tình huống đã xảy ra biến hóa ngoài sức tưởng tượng, anh quay đầu nói: “Thiếu tướng quân, ngài xem!”
Diêm Lịch ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy cô gái mà anh cho rằng đã trốn đi đang đứng trên mái nhà không biết từ lúc nào, tay cô ném ra một cây đuốc đang cháy, bùm——
Ngọn lửa khổng lồ gần như chiếu sáng toàn bộ màn hình.
Cô vẫn trầm tĩnh như cũ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm hoi, sau đó cô leo xuống từ nóc nhà với tư thế kỳ lạ……
Diêm Lịch: “……”
Những người lính mà anh phái đi cuối cùng cũng đuổi đến cho con nhện mặt đen đang giãy giụa một đòn chí mạng, nhưng anh biết, ngay cả khi không có một đòn đó thì bọn họ cũng tự cứu lấy mình.
Mọi người ôm nhau khóc, Diệp Trăn nhíu mày, cô không cảm thấy vui mừng mà ngược lại là thật sự đáng sợ, bởi vì cuối cùng cô cũng ý thức được hoá ra người bình thường thật sự bất lực ở trước mặt động vật tiến hóa, nếu như lần này không có người tiến hóa cùng chạy trốn với cô thì biện pháp này sẽ không có khả năng thành công, cho dù bọn họ chỉ là người tiến hóa cấp thấp nhất.
Thế giới này nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với những gì cô nhìn thấy, cho nên danh tiếng của Diêm Lịch ở trong lòng người thường cao như vậy là do anh đủ mạnh.
……
Trời đã khuya, thú tập kích rốt cuộc cũng dừng lại ở khu 55, kết quả này đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Trời tối, mây đen bao phủ bầu trời không nhìn thấy một ánh sao nào, khắp nơi đều là mùi cháy khét cùng với mùi máu đọng lại kéo dài không tan.
Mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều thê lương và suy tàn, có thi thể người mà phần còn lại của tay chân đã bị đứt và lớn hơn nữa là thi thể dã thú, máu sền sệt nồng nặc mùi tanh tưởi.
Diêm Lịch thức cả đêm, lệnh cho người điều tra khu vực bên ngoài khu 55 một lần.
Bây giờ toàn bộ mọi người đã vào khu tránh nạn, theo thống kê chưa đầy đủ thì có mấy chục vạn người thương vong, người mất tích nhiều không đếm xuể, mất tích ở đây là đã vào bụng dã thú hoặc là bị thương nặng đến mức không thể nhìn ra ai là ai.
Thảm hoạ to lớn lần này đã khiến cho toàn bộ đế quốc chìm trong bầu không khí nặng nề, thủ tướng càng thêm tức giận, giáng cho Vương gia tội lơ là nhiệm vụ, tạm thời lấy lại chức thống lĩnh cấm vệ quân. Cũng may lần này chỉ là thú công kích, nếu là địch quốc thì tuyệt đối sẽ vô cùng nhục nhã!
Vương gia chỉ có thể nhận tội, không dám có một câu oán hận.
Ngược lại, Diêm Lịch có công cứu trợ, lại ghi công cho anh một lần nữa.
Khi Diệp Trăn nhìn thấy Diệp Tiêu là vào ba ngày sau trong chỗ tránh nạn ở phía bắc, chỉ nhìn một cái là cô có thể thấy rõ anh đã khác lúc trước, lúc trước anh trầm ổn và hài lòng với hiện tại, chỉ nghĩ tham sống sợ chết giống như tất cả những người bình thường khác. Nhưng mà bây giờ, cô nhìn thấy ánh sáng và hy vọng trong mắt anh.
Lần đầu tiên Diệp Tiêu kéo cô lải nhải: “Em hai, em có biết không? Hôm đó anh cho rằng mình chết chắc rồi, anh sẽ chết ở trong miệng dã thú! Nhưng không phải, anh gặp rất nhiều người mà anh không quen biết, bọn họ nói bọn họ đều tham gia cuộc thi do chúng ta tổ chức, anh vẫn luôn cho rằng đó chỉ là phát gạo mà thôi, không có một chút tác dụng nào, nhưng khi bọn họ nhìn thấy anh thì bọn họ đã giúp anh.”
Anh gãi đầu, có chút xấu hổ lại có chút kích động, “Bởi vì lúc trước em nói em muốn quân đội riêng nhưng anh thấy em lại không làm việc đó dưới danh nghĩa của em, anh nghĩ rằng thôi quên đi, lương thực cũng cho không. Nhưng chỉ khi đến ba ngày trước thì anh mới biết đó không phải là vô ích, hoá ra anh còn có thể được nhiều người ủng hộ! Em hai, lúc trước anh vẫn luôn không hiểu lời em nói nhưng bây giờ thì anh đã hiểu rồi!”
Diệp Trăn nói: “Anh hiểu cái gì?”
Diệp Tiêu nói: “Anh hiểu người bình thường như chúng ta không phải thiếu sức lực mà chính là tinh thần can đảm! Tinh thần can đảm để đối mặt với chính mình!”
Họ không mạnh bằng người tiến hóa, vì vậy trong một thời gian dài, họ đã hình thành một quan niệm rằng người bình thường chỉ nên tham sống sợ chết, thậm chí bọn họ còn không nghĩ đến việc chiến đấu, thời điểm đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ biết chạy trốn, chỉ lo mình chạy trốn, trước nay không nghĩ đến việc nhìn những người xung quanh mình, bởi vì bọn họ bị thế giới bên ngoài làm cho khiếp sợ! Nhưng lần này thì khác, bọn họ tự mình đứng lên, dựa vào một hơi thở và sức mạnh, bọn họ đã chống đỡ đến cuối cùng!
Diệp Tiêu nghĩ, cách đây ba ngày vào buổi sáng hôm đó, khi Diệp Trăn ra ngoài cô đã nói với anh, bảo anh phải luôn ở cùng Nguyên Khải, chờ khi cơ hội đến, anh sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn. Lúc ấy anh không hiểu, nhưng cho tới bây giờ anh đã hiểu, bởi vì giờ phút này máu anh sôi trào, đang chiến đấu!
Đừng sợ, hãy tiến lên!
Nguyên Khải cũng kích động không kém Diệp Tiêu, cách đây không lâu anh còn đang mắng Diệp Trăn ở trong lòng rằng anh có quá nhiều việc phải làm, thi đấu là thi đấu, cân bằng thể chất là đủ rồi, tại sao còn phải đặt một số câu hỏi ở cuối để kiểm tra sức mạnh não bộ, chẳng hạn như kẻ thù tự nhiên của con thú này là gì? Sợ cái gì? Nếu như thú tấn công thì nên tự cứu mình như thế nào? Đây không phải là làm điều thừa sao, bọn họ cũng không ra tiền tuyến, bọn họ chỉ ở khu 69 tham sống sợ chết, sống được một ngày là một ngày, không ngờ cuối cùng lại thật sự có tác dụng!
Đương nhiên anh cũng không quên những lời Diệp Trăn đã nói với anh vào buổi sáng ba ngày trước: “Chúng ta nên sống như thế nào? Tôi muốn đứng lên và nhận được sự công bằng thật sự.”
Vì không có tiến hóa nên bọn họ phải bị lưu đày ở khu 69, chẳng lẽ không được hưởng đãi ngộ của đế quốc hay sao? Thậm chí bọn họ còn không có quyền lợi cơ bản nhất, ngay cả những quý tộc quyền quý cũng có thể tùy ý làm nhục và giết chết bọn họ, bởi vì không có quyền lợi và năng lực nên bọn họ cũng không thể tìm kiếm công bằng cho chính mình.
Công bằng? Nguyên Khải muốn cười nhạo Diệp Trăn, cô thật sự rất ngốc, từ lúc bắt đầu ngốc cho đến bây giờ, cô càng ngày càng ngây thơ.
Trên đời này không có sự công bằng, ít nhất thân là người bình thường thì bọn họ không có bất kỳ sự công bằng nào.
Nhưng sau khi trải qua ba ngày này, anh đột nhiên cảm nhận được điều mà Diệp Trăn đã nói: “Đoàn kết là sức mạnh.”
Lúc ấy anh không để trong lòng, nhưng khi anh thật sự phản ứng với mọi thứ trong cơn nguy hiểm —— ngay cả khi đó chỉ là chạy trốn —— anh vẫn cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức mạnh.
Tin rằng không chỉ có bọn họ mà những người cùng nhau sánh vai với bọn họ nhất định cũng như vậy, lần đầu tiên thật sự nhận ra chính mình! Không phải những người bình thường nhỏ bé bị người khác coi thường mà là những người bình thường chân chính!
……
Đế quốc nhanh chóng cho người đến đưa lương thực và thuốc men, cứu dân thường đang chìm trong cực khổ, các gia tộc lớn cũng tổ chức từ thiện quyên tặng rất nhiều vật tư và tiền bạc, từ khu 55 đến khu 69 đã bị tàn phá quá dữ dội, mọi thứ cần phải được xây dựng lại.
Khi Diệp Trăn liên lạc với Trương béo, ông đi cùng với hai cậu bé bẩn thỉu, cô đã nhìn thấy chúng trong ký ức của mình, đó là hai đứa trẻ mà Trương béo đã cứu, Trương béo nói bọn chúng và người nhà bị thất lạc, trước nhìn xem có thể tìm được hay không, nếu như không tìm được thì giữ bọn chúng ở trạm vật phẩm làm việc vặt, tốt xấu gì cũng có thể nuôi sống chính mình.
Diệp Trăn hỏi hai đứa trẻ có ảnh của người nhà hay không? Đứa trẻ sợ hãi trốn sau lưng Trương béo không quan tâm mọi người, Trương béo nói: “Tôi đã hỏi rồi, nó bảo là không có, vậy nên tôi hỏi nó về một số đặc điểm rồi nhờ người giúp đỡ chú ý một chút.”
Nguyên Khải lập tức nói: “Tôi biết nhiều người nên sẽ giúp mọi người để ý.”
Trương béo nhìn Nguyên Khải, phát hiện trạng thái tinh của anh đã khác hẳn so với lúc trước, ngay cả Diệp Tiêu cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều, ông ưỡn ngực, không khỏi nhướng mày, sau khi trải qua một kiếp nạn lại không suy sụp hơn, nhìn thế nào cũng thấy giống như có nhiều năng lượng hơn?
Diệp Tiêu nói: “Có thể chụp ảnh đứa trẻ rồi dán lên cửa của một số trung tâm tai nạn, người nhà thấy được thì sẽ liên lạc với chúng ta.”
Nguyên Khải nói: “Cũng được, tôi đi làm đây. “
Trương béo thật sự ngạc nhiên.
Diệp Trăn nói:” Trương tiên sinh, làm phiền ông hãy bảo quản những thứ mà lúc trước tôi đã để ở chỗ của ông, có thể tôi sẽ sử dụng chúng trong vài ngày nữa. “
Trương béo “ồ”, vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cô dùng nó để giúp đỡ những người này?”
Diệp Trăn nói: “Tạm thời vẫn chưa dùng. Mấy ngày nay bên đế quốc thường có người đến đây phỏng vấn an ủi, vật tư và thuốc men vẫn còn đầy đủ, nhưng người bị thương quá nhiều, thuốc men nhất định sẽ không kéo dài được mấy ngày.”
Họ đều là những người bình thường, đưa một ít qua đây là để thể hiện lòng nhân từ, nếu còn muốn áo cơm không lo thì hẳn là không làm được, chưa kể mùa đông sắp đến rồi, rất nhiều người bệnh và dân số phức tạp như vậy sẽ rất dễ sinh ra bệnh loạn.
Trương béo cũng nói: “Vật liệu cải tạo khẳng định sẽ được đưa tới, chỉ là lần này tổn thất quá lớn, trước khi mùa đông đến, những người này phải chuẩn bị đủ quần áo mùa đông để chống lạnh, nếu không bọn họ sẽ không thể sống sót qua mùa đông.”
Đúng vậy, lúc trước cô chỉ muốn lương thực và thuốc men nhưng lại không nghĩ đến quần áo mùa đông này, có lẽ là bởi vì cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ dùng cách thiêu đốt để ngăn cản bước chân của đàn thú.
Ngay tại lúc Diệp Trăn đang miên man suy nghĩ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến những tiếng nghị luận: “Nghe nói thiếu tướng quân Diêm Lịch và Thẩm gia đại tiểu thư đến!”
“Thiếu tướng quân đến? Thật ư? Ở đâu!”
“Sao thẩm tiểu thư lại đến đây? Không phải cô ấy đã chạy trốn rồi sao? Tôi còn cho rằng cô ấy sẽ không đến nữa……”
“Bọn họ đi cùng nhau à?”
“Đi, chúng ta đi xem!”
“Đi thôi đi thôi!”
Diêm Lịch có uy vọng rất cao trong khu vực này, dù sao anh cũng là anh hùng đã đánh đuổi bầy thú cứu lần thảm họa này, tư thái hiên ngang và oai hùng của anh khi mang theo một đội quân từ trên trời giáng xuống được mọi người ca tụng hết lần này đến lần khác, mọi người đều sùng bái anh, ngay cả Nguyên Khải kiêu ngạo nhất cũng không nhịn được khâm phục khi nhắc đến Diêm Lịch, đương nhiên anh càng tức giận hơn là tại sao anh không phải người tiến hóa? Nếu là anh thì anh sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể chờ người khác đến cứu, chỉ có thể chạy trốn cùng người khác mà không có một chút sức phản kháng nào!
Thần tượng hiện tại của Diệp Trúc cũng biến thành Diêm Lịch, ngay khi vừa nghe tin Diêm Lịch đến, cậu lập tức lôi kéo anh trai đi xem Diêm Lịch, hiện giờ Diệp Tiêu đang có rất nhiều suy nghĩ làm sao để người bình thường trở nên mạnh mẽ hơn, không có tâm trạng đến nơi đó, để Diệp Trúc chơi một mình, Diệp Trúc liền lôi kéo Diệp Trăn: “Chị hai, chúng ta đi gặp thiếu tướng quân!”