Nhưng mà ba ngày sau, Thẩm Lan lại đến khu 69, suýt nữa cô đã không nhận ra nơi này.
Khắp mặt đất đều là những ngôi nhà đổ nát xen lẫn mùi cháy khét không biết tên, mặt đất thấm đẫm máu tươi ướt át, váy cô mặc quá dài nên cần phải dùng tay giữ lấy thì mới không bị dính máu trên mặt đất. Mỗi lần vô tình đi qua một đống phế tích thì có thể nhìn thấy chân người bị đè nặng dưới tảng đá, mặc cho việc có binh lính tìm kiếm người sống sót, thu dọn xác dã thú, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể thu dọn sạch sẽ hoàn toàn, thương vong quá nhiều, thỉnh thoảng còn có thể tìm thấy một người sống vẫn đang hô hấp dưới một đống thi thể.
Trên mặt đường cũng có không ít người sống sót, quần áo bọn họ dính vết máu, ánh mắt đờ đẫn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó……
Cô cố gắng chịu đựng cơn quặn thắt trong dạ dày để không nôn ra ngoài.
Cô nghĩ đến những người chị em của mình, bọn họ sợ hãi trước những gì đã xảy ra ở khu 69, bây giờ cho dù có thế nào thì bọn họ cũng không chịu ra ngoài, bọn họ nói nơi này quá đáng sợ, người dân ở đây bẩn thỉu và hôi hám, ngu ngốc thiếu hiểu biết, thứ duy nhất có được chính là nghèo nàn và lạc hậu, từ nay về sau, cuộc tấn công của dã thú có thể làm cho bọn họ né xa nơi này ra ba thước, không bao giờ muốn đặt chân đến nửa bước.
Vốn dĩ người nhà cũng không đồng ý cho cô đến đây vào lúc này, thứ nhất là nơi này mới trải qua thảm hoạ, tình huống hỗn loạn dễ xảy ra chuyện; thứ hai là người bình thường không có năng lực, sau khi trải qua thảm hoạ này, bọn họ chỉ có thể cứu trợ để vượt qua mùa đông, mặc dù bọn họ có thể đưa một số đồ tiếp tế đến nhưng lần này lại có hơn hai trăm vạn dân chúng đang chịu khổ, bọn họ thật sự không dư dả nhiều tiền như vậy; thứ ba là sau thảm hoạ sẽ rất dễ sinh ra các loại bệnh biến, vào thời điểm này, người đến cũng không nên là cô.
Thẩm Lan là con dòng chính của Thẩm gia, là viên ngọc quý trên tay Thẩm gia, là một người tiến hóa não hiếm có, lúc này cô không nên mạo hiểm vì một số người và việc không liên quan, không xứng đáng. Cô phải luôn cầu xin mãi, còn nói tướng quân Diêm Lịch cũng đến đây nên tuyệt đối sẽ không có việc gì, lúc đó gia đình mới miễn cưỡng đồng ý, bảo cô làm xong thì nhanh chóng trở về.
Khu 69 đã thay đổi, nhưng Thẩm Lan cũng không khác gì ba ngày trước, cô vẫn xinh đẹp tao nhã, mặc một bộ váy dài thướt tha, cô vẫn là tồn tại chói lọi nhất trong đám người dọc đường.
Cô nhíu mày, ánh mắt lo lắng, đó là lòng trắc ẩn của một con người nhân từ.
“Không ngờ lần này dã thú tấn công lại nghiêm trọng như vậy, dã thú hung dữ và ngọn lửa cuồng nộ đã trực tiếp phá hủy nơi này.” Cô không khỏi lo lắng, “Thiếu tướng quân, đã thống kê được số người thương vong chưa? Có lẽ đây là lần dã thú tấn công nghiêm trọng nhất trong mười mấy năm qua của đế quốc, sau khi trải qua thảm cảnh như vậy cũng không biết có bao nhiêu gia đình sẽ nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh……”
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, một người đàn ông trong bộ quân phục đen, anh cao lớn đẹp trai, khi đôi mắt đen di chuyển tựa như sương lạnh tháng chạp, lại tựa như lưỡi kiếm sắc bén, tỏa ra khí thế lẫm liệt! Có một người đàn ông với khí thế mạnh mẽ như vậy đi ở khu 69 hoang tàn đổ nát này lại càng khiến cho anh giống như một nhân vật trời sinh, không ai địch nổi!
Mỗi bước anh đi đều như được đo đạc trước, không nhanh không chậm, có sự thận trọng thuộc về một người lính.
Diêm Lịch nói: “Là những con thú hoang dã đã hủy hoại nơi này, lửa lớn là do có người cố ý châm để ngăn cản bước chân của dã thú, nếu như không có ngọn lửa này thì cuộc tấn công sẽ lan rộng ít nhất đến khu 50.”
Thẩm Lan sửng sốt, thật ra cô chưa từng nghĩ tới điều này, cô nghi ngờ nói: “Hình như lúc trước em chưa bao giờ nghe thấy cách nói này?”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa.” Diêm Lịch cũng hơi ngạc nhiên, anh không bao giờ nghĩ rằng những người bình thường này sẽ ngăn cản cuộc tấn công của dã thú bằng cách đốt cháy quê hương duy nhất của bọn họ, mấy lần trước bị dã thú công kích, những người này chỉ biết hoảng loạn chạy trốn, cái gì cũng không dám không màng mà chỉ muốn giữ được một cái mạng cho chính mình, nhát gan rụt rè rất khác với lần này, anh đã tận mắt chứng kiến sự quyết đoán và dũng cảm hiếm có ở những con người bình thường này.
Anh chợt nghĩ đến cô gái đứng trên tường ném cây đuốc, ngũ quan vô cùng bình thường của cô càng sáng hơn trong ánh lửa rực rỡ.
Thẩm Lan nói: “Vậy cũng tốt, mặc dù mất nhà mất cửa nhưng lại bảo vệ được nhiều sinh mạng hơn, còn sống là còn có thể xây dựng lại quê hương. Chờ lần này em trở về sẽ cầu xin gia tộc gửi thêm một ít lương thực đến đây, hy vọng có thể góp một phần sức lực nhỏ nhoi.”
Diêm Lịch ừ nhạt một tiếng.
Thẩm Lan không khỏi nhìn sườn mặt hoàn mỹ lạnh lùng giống như tượng băng của anh, người đàn ông tựa như cảm nhận được điều gì nên nghiêng đầu nhìn cô, cô mím môi cười, tự nhiên hào phóng nâng làn váy đi bên cạnh anh.
Diêm Lịch dời mắt, ánh mắt nhìn về nơi xa, đột nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ gầy trong đám người, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, khuôn mặt trắng như sứ có những vết thương do chạy trốn, đế giày còn dính vết máu khô, mặc dù đã trải qua thảm hoạ như thế nhưng đôi mắt của cô lại càng đen càng sáng, trước sau vẫn bình tĩnh như như tia nắng ban mai của ánh sáng mặt trời.
Giờ phút này cô đang nhìn thẳng anh, không né không tránh, không vui mừng cũng không căng thẳng tránh né, chỉ đơn giản là từ trong đám người nhìn qua, anh là tướng quân, cô là nạn dân.
Thẩm Lan phát hiện Diêm Lịch vẫn luôn nhìn những người bình thường đang vây xem ở nơi xa, phát hiện nơi đó có người già người trẻ, trên người đều là dấu vết trải qua tang thương nghèo nàn của thảm họa, bọn họ đang đứng quan sát từ xa, ngay cả đến gần một bước cũng không dám chứ đừng nói là lớn tiếng ồn ào, ngoại trừ tiếng khóc thút thít và kêu rên thì khung cảnh dọc đường yên tĩnh đến lạ thường.
Diêm Lịch nói: “Nếu không có việc gì thì Thẩm tiểu thư hãy đi xử lý chuyện của cô trước đi.”
Thẩm Lan ngẩn người, nhìn sườn mặt lạnh băng của người đàn ông: “Đúng vậy, em cũng nên đi làm việc, nơi này có quá nhiều người cần chúng ta giúp đỡ.”
Diêm Lịch: “Ừ.”
Người hầu của cô nói: “Đại tiểu thư, vật tư phát trên quảng trường đã được sắp xếp xong, có không ít dân thường đã đến đó xếp hàng.”
Thẩm Lan ừ một tiếng, có chút buồn bã mất mát.
Cô tạm biệt Diêm Lịch, nhanh chóng bước đi.
Diêm Lịch híp mắt nhìn cô gái nhỏ gầy trong đám người.
Cuối cùng dạo bước rời đi.
……
Diệp Trúc kích động đến mức sắp điên rồi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Diêm Lịch, chính anh là người đã mang đội quân từ trên trời đáp xuống để cứu bọn họ từ bên trong nước lửa; và đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Diêm Lịch ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là bây giờ mọi cử động của anh đều được vô số người theo dõi, sùng bái.
Cậu lắc tay Diệp Trăn: “Chị hai, sau này em cũng muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ giống như thiếu tướng quân! Em có thể bảo vệ chị, bảo vệ anh và cha!”
Xung quanh có người cười cậu ngu ngốc, không phải ai cũng có thể trở thành thiếu tướng quân, anh là người có não bộ tiến hóa và thân thể cũng là người tiến hóa, anh có tư chất thông minh, đã gặp là không thể quên được, từ lúc còn nhỏ đã bộc lộ tài năng mà người khác khó có thể sánh kịp, nghe nói đội Lịch Phong mà anh thành lập đều sử dụng những máy bay chiến đấu do anh tự tay thiết kế và sản xuất, khẩu súng laser gắn bên hông có thể giết chết con nhện mặt đen chỉ trong một phát súng, não bộ tiến hóa của anh nổi bật trong phương diện nghiên cứu máy móc, thân thể tiến hóa lại càng bất phàm hơn, nghe nói anh đã từng bị ám sát một lần, bị mấy chục người bao vây nhưng không chỉ phá vòng vây mà còn tự tay phá nát chiến cơ của đối phương! Loài nhện mặt đen có thể giết hại vô số người bình thường như bọn họ căn bản không đáng nhắc đến trước mặt anh! Anh không chỉ có sức lực mạnh mẽ mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, năm giác quan cũng cực kỳ nhạy bén, kết hợp với tốc độ phân tích siêu cao của miền não, sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ của anh là bất khả chiến bại!
“Người anh em, cậu chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể mạnh mẽ giống như thiếu tướng quân? Đừng mơ tưởng nữa!”
Bởi vì những lời này mà Diệp Trúc vẫn luôn rầu rĩ không vui, buồn lòng hồi lâu: “Người bình thường không thể trở nên mạnh hơn ạ?”
Cha Diệp không thể trả lời cậu, Diệp Tiêu cũng bị bối rối với vấn đề này, người bình thường không thể trở nên mạnh mẽ hơn hay sao?
Diệp Trăn xoa đầu bẩn của em trai rồi nói: “Em có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”
Diệp Trúc lập tức phấn khởi: “Thật sao? Chị hai, em có thể trở nên mạnh mẽ hơn ạ? Em phải làm như thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ? Chị nói cho em biết đi, em nhất định có thể làm được.”
Ngay cả Diệp Tiêu ở một bên cũng vểnh tai lên nghe, nhìn Diệp Trăn, không biết tại sao mà bây giờ anh có một loại tin tưởng mù quáng đối với Diệp Trăn, chỉ cần là lời cô nói thì anh có thể tin tưởng vô điều kiện tín, không hỏi lý do tin tưởng cô.
Diệp Trăn cười cười, nói: “Lần sau có dã thú tấn công, nếu như em có thể dũng cảm mang theo cha chạy trốn; nếu như em có thể chạy thoát thân, không sợ hãi mà có thể xem em có tìm thấy địa hình thuận lợi để tăng cơ hội sống sót hay không; liệu em có thể trốn thoát thành công với bố hay không. Bước đầu tiên của em để trở nên mạnh mẽ hơn chính là thành công.”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Trúc suy sụp, cái hiểu cái không: “Chị hai, em muốn mạnh mẽ như thiếu tướng quân! Em không muốn chỉ biết chạy trốn……”
Diệp Trăn hơi mím môi, sự im lặng khiến sống lưng Diệp Trúc phát lạnh, cậu siết chặt đôi tay nhỏ bé của mình và rụt cổ lại, trốn sau lưng Diệp Tiêu.
Diệp Trăn nói: “Tiểu Trúc, em còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ba ngày trước chứ?”
Diệp Trúc lập tức gật đầu nói: “Em nhớ rõ!”
Làm sao cậu có thể quên được? Cả đời đều không thể quên được!
Diệp Trăn nói: “Được, em hãy viết lại xem khi thú tập xảy ra thì em đang làm gì…… Quên đi, bây giờ không có giấy bút, em cứ nghĩ đi, nghĩ lại khi đó em đã làm cái gì, có thể làm cái gì, rồi sau đó hãy đến đây tìm chị.”
Toàn thân Diệp Trúc run rẩy, mặc dù mấy ngày nay cậu cũng không gặp phải tai nạn lớn gì nhưng mỗi đêm cậu vẫn sẽ gặp ác mộng, trong mộng cậu bị một con nhện mặt đen bắt được, trợn to mắt nhìn nó ăn thịt cậu thành từng mảnh, cậu bị cơn ác mộng doạ tỉnh dậy, phải mất một lúc lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần, bây giờ chị hai lại yêu cầu cậu viết những gì đã xảy ra trước đó?
Diệp Tiêu cũng nói: “Em hai, em ba còn nhỏ, chuyện này quá đáng sợ……”
“Ai có thể đảm bảo tương lai sẽ không xảy ra nhiều chuyện đáng sợ hơn? Chúng ta là người bình thường, sống ở khu 69 nguy hiểm và nghèo khó nhất, muốn trở nên mạnh hơn nào có thể chỉ là tùy tiện nói ngoài miệng?” Diệp Trăn nhìn Diệp Trúc nói, “Không phải người khác, là em.”
Diệp Trúc nhìn anh trai mình, ngoan ngoãn đồng ý: “Em biết rồi.”
Diệp Tiêu nhìn Diệp Trúc ủ rũ nằm trên giường suy nghĩ việc gì đó, anh nhìn Diệp Trăn, nói: “Anh đi xem nhà của chúng ta, nó cũng bị đốt rồi, hai cái mền em mua lúc trước cũng bị đốt.”
Anh thở dài: “Lần này tổn thất quá nghiêm trọng, không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục lại.”
Hiện giờ người dân 15 khu đều đang ở nơi tránh nạn, không biết đi đâu. Quần áo mùa đông do chính phủ gửi đến đã được phân phát hết, giới hạn tối đa cho mỗi người là một phần, lương thực cứu trợ gửi đến cũng ngày một giảm bớt, dù sao nhiều người như vậy, thu không đủ chi là việc cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Trăn nhìn nơi trú ẩn hỗn loạn ồn ào, trong không khí còn có mùi máu tươi lan tràn, mùi hương quá hỗn tạp hóa thành mùi hôi thối.
Cái gọi là nơi tránh nạn này kỳ thực chính là một cái hố lớn được đào dưới nền đất, hang động ngoằn ngoèo lúc này chật kín người, có cả giường nằm dưới đất, không còn chỗ trống vì quá đông. Những người may mắn sống sót lúc này phần lớn đều bị thương hoặc là trở về nhìn nơi đã từng là quê hương, thật sự không còn lại cái gì, trên khuôn mặt và trong ánh mắt đều phủ kín hoang mang cùng tuyệt vọng.
Anh hùng khi đối mặt với thảm họa, sau thảm họa khi đối mặt với tương lai liền trở nên mờ mịt, ngây ngô dại dột.
Mấy ngày nay cô thường ra ngoài xem, thấy có người ôm người thân đã chết trên mặt đất khóc lóc; cũng có người tìm kiếm trong một đống phế tích, tìm được ít lương thực và vật tư là có thể vui mừng đến phát khóc, đó là tài sản bọn họ dành dụm mấy năm thậm chí mười mấy năm mới có được lại bị thảm hoạ hủy hoại; cô cũng nhìn thấy người trên phố không biết gì đến xung quanh, sự hoang mang không nhìn thấy tương lai có thể làm người ta sợ hãi.
Một người có thể không có gì nhưng tuyệt đối phải có hy vọng.
Mà Diệp Trăn không nhìn thấy hy vọng trong mắt những người này.
Lo lắng của Diệp Tiêu không phải không có lý, khi đế quốc còn tốt cũng không thể bảo đảm cho bọn họ miếng ăn, e rằng cuộc sống của hơn hai vạn người đang chờ miếng cơm manh áo sẽ càng khó khăn hơn.
Vào ngày đầu tiên sau thảm họa, mỗi người vẫn có thể ăn hai bữa cơm, hai cái bánh bao và một bát cháo, trong cháo còn nhìn thấy một vài lá rau, nhưng hôm nay lúc bọn họ đi nhận cơm, bánh bao đã đổi thành bánh màn thầu, lá rau cũng không còn, về sau chỉ biết thiếu chứ không nhiều. Chuyện này không cần phải nói, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ. Bọn họ là người bình thường, bọn họ không thể hưởng thụ quyền lợi dù ít hay nhiều của đế quốc.
Trong khi Diệp Trúc còn đang nằm trên sàn nhà suy nghĩ về điều gì đó thì Nguyên Khải đã mang theo hai đàn em của mình đến, sau khi dưỡng thương hai ngày, anh đã khôi phục lại năng lượng trước đây, chỉ là khuôn mặt của anh đã bớt đi chút kiêu ngạo và cố chấp, nhiều hơn vài phần nghiêm túc và lo lắng. Anh nói với Diệp Trăn: “Tôi đi xem chỗ thi đấu của chúng ta, nơi đó đã bị san bằng, không thể nhìn thấy cái gì! May là tôi nhạy bén nên đã đào một cái hang ở dưới kho lúa để tích trữ lương thực, để khi có thiên tai thì không bị tổn thất nhiều, nếu không……”
Tất nhiên Diệp Trăn hiểu, nếu như không tích trữ trong lòng đất thì chỉ sợ bây giờ đã mất hết tất cả.
Nguyên Khải lại nói: “Nghe nói cửa thành đang tuyển công nhân tu sửa tường thành, đã có rất nhiều người đi rồi, khi bọn tôi biết tin đến xếp hàng đăng ký thì đã quá muộn, hiện giờ không còn tuyển người nữa. Diệp Trăn, về sau chúng ta nên làm gì? Cuộc thi đấu kia nhất định không thể tiếp tục được nữa, nhiệt độ mấy ngày nay càng ngày càng giảm xuống, chỉ sợ rất nhanh sẽ có tuyết rơi.”
Mùa đông của thế kỷ Sao rất lạnh, một khi tuyết rơi, lớp tuyết có thể phủ dày mấy mét, cỏ dại khó tìm, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn, chưa kể nhiều người bệnh như vậy, thuốc men không đủ chỉ sợ rất nhiều người sẽ chết.
Mấy hôm nay Diệp Trăn đều suy nghĩ xem nên làm như thế nào, có thể làm cái gì.
Cô đi đến cửa hang động, nhìn thấy rất nhiều người đang lục lọi trong đống đổ nát, Nguyên Khải và Diệp Tiêu bên cạnh cô, rõ ràng bọn họ lớn hơn cô, nắm đấm của bọn họ cứng hơn cô nhưng lại không thể giải thích được mà để cô dẫn đầu.
Diệp Trăn nói: “Thi đấu vẫn sẽ tiếp tục.”
Diệp Tiêu và Nguyên Khải sửng sốt, chăm chú nhìn cô gái nhỏ gầy, ánh mắt cô kiên định và nghiêm túc, sáng ngời như mọi khi: “Không chỉ phải tiếp tục mà quy mô cũng sẽ lớn hơn trước.”
Nhưng nội dung thi đấu không còn là những màn so tài cân sức như lúc trước nữa mà sẽ biến thành hoạt động dọn vệ sinh đường phố.
Lần này nghiêm ngặt hơn trước, khi đăng ký không chỉ khai tên tuổi, những người khỏe mạnh sẽ hợp thành đội để di chuyển tảng đá, còn phụ nữ, người già và trẻ em không có sức lực sẽ đi theo sau tìm kiếm những thứ có thể sử dụng được trong đống đổ nát, những thứ không sử dụng được thì ném vào một đống rồi vứt đi. Nhà nào bị cháy phải được dọn dẹp, đương nhiên nơi bọn họ ở bây giờ cũng không thể làm qua loa cho xong, bọn họ chia nơi tránh nạn thành nhiều khu, có một chỗ nghỉ ngơi dành cho những người bị thương nặng, may một tấm màn vải để ngăn cách, những người bị thương nhẹ sẽ ở bên cạnh, mặt đất phải được quét dọn sạch sẽ, không được để lại vết máu hay là rác, và tất nhiên người cũng phải được giữ gìn sạch sẽ, sợ dịch bệnh bùng phát sau thảm hoạ thì lúc đó sẽ thật sự rất thảm, may mà đế quốc rất coi trọng dịch bệnh nên đã rải thuốc xuống từ trên trời rất sớm.
Không chỉ như thế mà còn viết rõ sở trường của mỗi người, tất nhiên việc đầu tiên phải làm là tìm người biết xây nhà để đến đầu xuân còn có thể dùng được, chỉ khi phân công lao động rõ ràng thì mới tránh được việc làm vô ích.
Mặc dù mới chỉ là bước đầu kế hoạch nhưng Diệp Tiêu và Nguyên Khải vừa nghe xong đã lập tức bắt tay vào thực hiện, Nguyên Khải gọi các anh em nhanh chóng đến từng nơi tránh nạn để thông báo cho mọi người, tự nguyện đến thì đến, không đến cũng sẽ không ép buộc. Đương nhiên, những người đầu tiên đến đây là những người đã từng tham gia cuộc thi lúc trước, tiếp theo là những anh em đã cùng nhau cứu người và cùng nhau đốt lửa trong thảm họa, thậm chí bọn họ còn chưa nghe thấy có bất kỳ phần thưởng nào mà chỉ nghe thấy ba chữ “Diệp tiểu thư” đã đến đây.
Có nhóm người thứ nhất, chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Tiêu và Nguyên Khải chia ra mỗi người mang theo vài trăm người bắt đầu dọn dẹp xung quanh nơi tránh nạn, bọn họ đào bới đống đổ nát, khi thì tìm được ít chăn mền và thức ăn không dính máu, khi thì là một thi thể không xác định, vật tư được thu lại cùng nhau, thi thể được đưa đến nơi hỏa táng để hỏa thiêu, lạy một cái, lau nước mắt rồi tiếp tục làm việc.
Hơn một nghìn người do Diệp Tiêu và Nguyên Khải dẫn đầu đều trở thành những người kỳ lạ của toàn bộ 15 khu, những người đầu óc vẫn còn ngây ngô dại dột nhìn bọn họ liền cảm thấy khó hiểu, cười nhạo bọn họ làm việc vô ích, đế quốc còn không quan tâm khu dân nghèo này mà hơn một nghìn người bọn họ vẫn muốn quản lý? Cớ sao phải làm điều thừa, mỗi ngày chỉ ăn một chút thôi, tiết kiệm chút sức lực để chống chọi với mùa đông sắp tới thì tốt hơn! Hoặc là ra ngoài thành hái thêm ít rau dại, nghe nói đại tiểu thư Thẩm gia có tấm lòng nhân từ đã phát động một hoạt động từ thiện, mong người dân cả nước quyên góp vật dụng và tiền bạc cho lần thú tập này, đến quảng trường xếp hàng sớm không chừng có thể nhận được nhiều hơn!
Bọn họ không, bọn họ không chỉ có “Diệp tiểu thư” hỗ trợ phía sau mà còn có tinh thần can đảm dám xông pha khi phối hợp với nhau để chạy trốn, mặc dù bọn họ đã bị suy sụp mất phương hướng trong vài ngày, nhưng khi “Diệp tiểu thư” nói cuộc thi vẫn tiếp tục thì bọn họ lại nhìn thấy hy vọng, người sống chính là hy vọng, nhà không còn có thể xây, sợ cái gì?
Bọn họ chống cự rất giỏi: “Nhà mình bị phá, mình không thu dọn thì ai thu dọn đây?”
“Toàn bộ khu dân thường đều là nhà của chúng ta, mỗi ngày anh ăn mấy cái màn thầu tiết kiệm sức lực còn không bằng chuyển thêm hai cục đá!”
“Nhưng chính anh cả ngày chờ chết còn trách chúng ta làm quá nhiều?”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ đi xếp hàng, nhưng bây giờ người ta còn chưa đến anh đã rồi, việc có thể làm cũng chỉ là ăn no chờ chết!”
“Đừng quan tâm bọn họ, phí miệng lưỡi với những người đó còn không bằng dọn hai tảng đá!”
Bọn họ kiên trì trong năm ngày, hơn một nghìn người đã trở thành bốn nghìn người, khu vực xung quanh nơi tránh nạn gần như được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả rác thải đều được ném đến trạm chứa rác, những tảng đá lớn còn sót lại được dùng để xây dựng vài căn phòng thấp bên ngoài nơi tránh nạn, mặc dù không có mái che nhưng tốt xấu gì cũng giống như một căn phòng.
Dần dần bọn họ truyền ra khắp nơi, ngày càng có nhiều người biết đến bọn họ, có người không đi làm ở cửa thành hoặc là tình cờ nhìn thấy bọn họ trên đường cũng tự nhiên gia nhập đội ngũ, hỗ trợ chuyển đá, dọn dẹp phế tích và vứt rác, bây giờ mọi người đều giống nhau, một số người may mắn tìm được ít thức ăn từ trong nhà của mình, họ phải tăng cường tích trữ để dùng qua mùa đông, hiện giờ hơn hai vạn người đều ăn chung một nồi, cứ hai khu tránh nạn đều có một điểm phát cơm, đến giờ thì thống nhất xếp thành một hàng để nhận cơm, đến giờ thì cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong có thể tiếp tục làm việc.
Hàng vạn người đến chỗ Nguyên Khải đăng ký, những người ở các khu khác sau khi nghe tin cũng sôi nổi noi theo, thay vì khóc thương đống đổ nát thì tốt hơn hãy đứng lên và biến đống đổ nát thành nhà của họ một lần nữa!
Bầu không khí bây giờ đã thay đổi đột ngột, khi Diệp Trăn ra bên ngoài xem, cô có thể nhìn thấy những con đường và ngôi nhà đổ nát nhưng lại rất sạch sẽ, đa số người đi đường ngây ngô dại dột trước đây đã giảm đi hơn nửa, bây giờ có việc để làm nên cả người bọn họ đều thay đổi.
Mà Diệp Trúc suy nghĩ mấy ngày cuối cùng cũng đứng trước mặt cô, cậu cúi đầu nói: “Chị hai, em xin lỗi, em sai rồi.”
Diệp Trăn nói: “Em sai như thế nào?”
Diệp Trúc nhớ đến việc cậu mơ ước được trở thành người mạnh mẽ giống như thiếu tướng quân nhưng cậu chỉ là người bình thường, ước mơ của cậu rất tốt nhưng cậu không thể quên những điều kiện mà cậu nên có. Chị hai cậu nói rất đúng, hiện tại cậu trở nên mạnh mẽ hơn là làm mình sống sót từ trong miệng dã thú chứ không phải trở thành gánh nặng của người nhà.
Lúc trước cậu còn không hiểu tại sao chị hai lại yêu cầu cậu suy nghĩ cẩn thận về việc bị thú dữ tấn công, chờ khi cậu nghĩ lại thì cuối cùng mới hiểu ra, bởi vì khi bị thú dữ tấn công, cậu chỉ biết trốn trong vòng tay của cha mình run bần bật, cậu không làm được gì ngoại trừ khóc, cậu chỉ biết sợ, chạy trốn cũng không được.
Sau khi nghĩ thông suốt cậu đã biết mình sai rồi, cậu không nên mơ tưởng một bước lên trời, cậu nắm chặt tay nói: “Chị hai, chị yên tâm đi, em sẽ trở thành chị và cha, em sẽ không làm liên lụy đến anh, em sẽ chạy nhanh hơn, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, em sẽ bảo vệ mọi người!”
Diệp Trăn xoa đầu cậu: “Được, chị chờ.”
Diệp Trúc hứa đi hứa lại, sau đó mỗi ngày đều đi ra ngoài theo Diệp Tiêu, Diệp Tiêu chuyển đá lớn thì cậu chuyển đá nhỏ, Diệp Tiêu quét rác thì cậu vứt rác, tóm lại, cậu nhiệt tình mười phần.
Bởi vì ngày càng có nhiều người gia nhập nên chưa đến mười ngày, những người do Diệp Tiêu và Nguyên Khải dẫn đầu đã hoàn toàn dọn sạch khu 69, lương thực đã làm sạch được thống nhất lưu trữ, những tờ tiền thỉnh thoảng tìm thấy cũng được cũng đặt hết vào một chỗ để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Sau khu 69, bọn họ lại bắt đầu đi đến khu 68, vật tư tìm được ở từng khu sẽ cất giữ riêng để tránh xảy ra tranh chấp, sau một khu như vậy thì hầu như tất cả mọi người đều tham gia, khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, tình hình đã khá hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Diệp Tiêu và Nguyên Khải đều rất bận, tất nhiên bọn họ cũng tràn đầy năng lượng mỗi ngày, sau khi cha Diệp biết chuyện còn vô cùng ủng hộ, lại bắt đầu để dành màn thầu ở nơi làm việc cho bọn họ ăn, không ai có thể ngăn cản ông.
Thời gian trôi qua, nhóm lương thực cũng càng ngày càng ít, cháo càng ngày càng loãng, màn thầu càng ngày càng nhỏ, không bao lâu nữa nhóm lương thực này có thể sẽ không còn tồn tại. Tuy nhiên cũng có không ít người đến làm từ thiện, tặng quần áo mùa đông và thức ăn, mỗi người nhận một ít cũng cầm cự thêm được một thời gian.
Bọn họ bên này ngày càng tốt nhưng lại không biết mình đã tạo ra chấn động như thế nào đối với đế quốc.
Mọi người đều biết nơi ở của người bình thường nói tốt chính là khu dân thường, nói trắng ra là trại cho dân tị nạn, mọi người ở đó đều có thể lấp đầy bụng sống qua ngày, trước đây đã từng xảy ra rất nhiều thảm họa mà khu 69 là nơi đứng mũi chịu sào, sau mỗi lần thảm họa đều phải mất hơn nửa năm mới có thể khôi phục lại một chút sức sống, ngay cả sau một thời gian dài vẫn có thể nhìn thấy những đống đổ nát hoang sơ và lộn xộn, nhìn thấy những thi thể không có người nhận, bọn họ không có động lực càng không có tinh thần chiến đấu, muốn đi ra ngoài nhưng lại không chịu được thiên nhiên hùng vĩ, muốn ở trong thành thì lại không có thân thể và trí tuệ hoàn hảo, bọn họ nửa vời làm cản trở đế quốc, chỉ có thể đần độn sống một ngày là một ngày.
Có vài người suy đoán rằng sẽ phải mất ít nhất một hoặc hai năm để những trại tị nạn có thể phục hồi sau cuộc tấn công của dã thú lần này, thương vong nhất định phải có hơn một nửa, có thể nhiều hơn, bọn họ nghèo nàn và không có năng lực, chỉ có thể chờ cứu viện, lần này thật sự là quá khổ.
Tuy nhiên, chỉ mới một tháng mà những bức ảnh về trại tị nạn lại xuất hiện, quả thật khác hoàn toàn khi thảm họa xảy ra!
Cho dù mặt đất vẫn đầy đá vụn, cho dù không có nhà cửa hoàn chỉnh, cho dù trật tự bị phá vỡ thì khi bọn họ nhìn thấy con đường được dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ vẫn kinh hãi như cũ! Điều này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng khiến cho những người nhìn thấy bên này đều không khỏi mở rộng tầm mắt!
Đương nhiên Diêm Lịch cũng nghe nói, phụ tá của anh đã gửi cho anh những bức ảnh về 15 khu bị tấn công, sau đó nói với anh, “Nghe nói ban đầu có hai người trẻ tuổi tập hợp người dọn dẹp khu 69, sau đó họ lại đi đến khu 67, 68, đội ngũ ngày càng lớn mạnh, các khu khác cũng sôi nổi noi theo, hiện hai người trẻ tuổi này rất có uy vọng ở đây, hầu như ai cũng hưởng ứng, không ai không biết bọn họ.”
Cho nên chỉ mới một tháng đã xảy ra thay đổi khiến người ta cảm thán kinh ngạc.
Diêm Lịch nhìn bức ảnh, phải nói rằng sự thay đổi này khiến anh rất bất ngờ, anh đã từng ở đó sau thảm họa nên hơn ai hết anh hiểu rõ tình hình như thế nào, không ổn, rất không ổn, anh không nhìn thấy một chút sức sống nào trong mắt những người đó. Nhưng bây giờ mới trôi qua không lâu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rốt cuộc anh có hứng thú, “Hai người này là ai?”
Phụ tá nói: “Một người tên là Diệp Tiêu, một người tên là Nguyên Khải.”
Ánh mắt Diêm Lịch sâu hơn, lập tức nhớ tới Diệp Tiêu là anh trai của Diệp Trăn, Nguyên Khải là em trai nuôi của Diệp Trăn.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ gõ mặt bàn.
Thật ra anh đang đợi, đợi Diệp Trăn đàm phán với anh sau thảm họa bằng cách sử dụng kiến thức về các ký tự cổ của cô, cho dù là bảo anh nhanh chóng đưa ra một vạn mét vuông rừng kia hay là yêu cầu anh cung cấp thêm nhiều lương thực và thuốc men, hoặc là bảo anh đưa gia đình bọn họ rời khỏi khu 69.
Đương nhiên trong một tháng này, anh đã vội vàng sai người đi lấy bản đồ khu rừng không người ra, nhưng vì suy xét đến việc tuyết lớn sẽ sớm bao kín ngọn núi rất nguy hiểm nên kế hoạch chỉ có thể gác lại sang năm sau; anh bận sử dụng《 Đạo Đức Kinh 》 mới có được để cải thiện sức mạnh của mình, hơn một trăm văn tự đó thực sự khác biệt, khiến sức mạnh bị đình trệ bấy lâu của anh lại lần nữa tiến thêm một bước. Anh quá bận rộn, bận đến nỗi thời gian trôi qua lâu đã làm anh sắp quên mất cô gái nhỏ gầy yên tĩnh kia, lúc này nghe người ta nhắc tới, hình bóng của cô gái đột nhiên hiện ra trong đầu anh, sống động đến không ngờ.
Diêm Lịch: “Diệp Trăn không tìm tôi?”
Phụ tá nhất thời khó hiểu, tựa như không rõ tại sao Diêm Lịch lại hỏi một câu như vậy? Anh lắc đầu nói: “Không có.”
Diêm Lịch dựa lưng vào ghế, không ngờ cô gái thật đúng là trầm ổn, sau khi trải qua thảm họa như vậy mà cô vẫn sống ổn định ở khu 69.
Đôi mắt đen của anh rơi vào hai bức ảnh, trực giác nói cho anh biết nhất định Diệp Trăn đứng sau chuyện này.
Khi những bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, trên đường phố ngày càng có ít người.
Hôm nay Trương béo đến gặp cô, khẽ nói: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ những thứ mà cô cần, hãy cho tôi biết trước nếu cô muốn, mùa đông năm nay tuyết lớn nên tôi sẽ tốn chút thời gian để giao hàng.”
Diệp Trăn nói cảm ơn: “Làm phiền ngài rồi.”
Trương béo xua xua tay: “Phiền cái gì mà phiền, tranh thêu chữ thập cô đưa cho tôi bán được rất nhiều tiền. Đầu óc anh tôi hoạt động mạnh, còn tạo ra một phiên bản thêu nâng cấp, doanh số không tồi, kiếm lời không ít. Nhưng cô thật sự không tính chuyển nơi ở?”
Ông nhìn hang động đơn sơ, nhiều người ầm ĩ không nói mà ngay cả một cái bàn cũng không có, cơm cũng đừng nghĩ ăn no, nghe nói lương thực mà đế quốc viện trợ đã dùng gần hết, kinh phí giúp đỡ gần như không còn, khi đó thức ăn bên ngoài kém chất lượng, muốn ăn cơm nóng rất khó khăn! Nhưng ông cũng biết mùa đông ở khu dân thường rất không ổn, chỉ là Diệp Trăn hoàn toàn có khả năng sống tốt nhưng cô sẽ không được trải qua cuộc sống sung sướng!
Trương béo rất khâm phục Diệp Trăn.
Diệp Trăn nói: “Không sao, ở đây khá tốt.”
Trương béo lắc đầu, không thể nói nữa, lại hỏi Diệp Trăn: “Tôi có đọc tin tức, trong đó nói Diệp Tiêu và Nguyên Khải đã tập hợp người dọn sạch khu vực này, cũng thật là giỏi! Bọn họ làm như thế nào? Lúc tôi vừa đến đây còn tưởng mình đi nhầm chỗ!”
Ông đã chứng kiến những thảm kịch của con người trên thế giới, mặc dù thảm kịch vẫn còn đó nhưng ông có thể nhìn thấy hy vọng về cuộc sống và dũng khí đối với tương lai từ phía trên, đây là lý do tại sao sự so sánh giữa trước và sau lại khiến cho người ta ngạc nhiên và sửng sốt, loại cảm xúc có thể làm cho người ta kích động từ tận đáy lòng!
Diệp Trăn cười cười, nói: “Chúng tôi sống ở đây nên tất nhiên phải kiến tạo nơi đây thật tốt.”
Ngay cả anh trai mình mà Trương béo cũng không khâm phục nhưng bây giờ ông lại phục Diệp Trăn, nhìn nhỏ gầy nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác!
Nhìn xem, người đã trải qua sinh tử sao còn dám ở lại đây! Hơn nữa ông còn nghe người ta nói Diệp Trăn đã lên kế hoạch thiêu chết con nhện mặt đen, chỉ vì lòng dũng cảm của cô mà cách ông nhìn cô tự nhiên cũng khác đi.
Diệp Trăn đột nhiên nói: “Ngài Trương, tôi có thể nhờ ngài một việc không?”
Trương béo lập tức vỗ ngực nói: “Chỉ cần nói cho tôi biết cô muốn làm gì, Trương béo tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giúp cô!”
Diệp Trăn nói: “Ngài cũng thấy đó, anh trai tôi và Nguyên Khải đều chạy ra ngoài mỗi ngày, chúng tôi muốn bảo vệ quê hương của mình khỏi việc bị xâm phạm, nhưng sức mạnh của chúng tôi có hạn, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chạy trốn mà không có bất kỳ sức phản kháng nào. Vì vậy, tôi hy vọng anh trai tôi có thể sống lâu hơn và chạy nhanh hơn.”
Trương béo do dự nói: “Cô muốn tìm thầy dạy võ cho anh trai cô?”
Diệp Trăn gật đầu nói: “Vâng, tôi hy vọng anh trai tôi và những người khác có năng lực tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm, dù chỉ là một phần nghìn cơ hội cũng không muốn từ bỏ.”
Trương béo rất do dự, không phải ông không tìm được thầy dạy võ mà Diệp Tiêu là người bình thường, thời điểm đối mặt với nguy hiểm thật sự sẽ vô lực phản kích!
Diệp Trăn lại nói: “Lần này chúng tôi có thể sống sót sau đợt công kích của dã thú nên tự nhiên cũng muốn sống lâu hơn một chút, nếu không vùng vẫy và bỏ cuộc thì chết quá oan uổng.”
Trương béo nói: “Ừ, đúng lúc tôi có một người anh em, mùa đông này ông ấy cũng không có việc gì, tôi sẽ về nói với ông ấy, mời ông ấy đến đây dạy cho anh trai cô.”
Diệp Trăn cảm kích nói: “Làm phiền ngài rồi.”
Trương béo vẫy vẫy tay, không quan tâm.
Diệp Trăn nghĩ, mùa đông có quá ít việc có thể làm, một khi tuyết rơi lớn cũng chỉ có thể làm tổ ở chỗ này, tổ vẫn lạnh, không bằng học vài thứ gì đó, sưởi ấm cơ thể không nói mà còn có thể nâng cao năng lực bản thân, trăm lợi không hại.
Ở bên kia, Diêm Lịch đã đến khu 69, anh nhìn thấy khung cảnh khác hoàn toàn so với một tháng trước, mặc dù nó vẫn đổ nát nhưng không còn hoang vắng như trước kia, có thể nhìn thấy nhiều người hơn, sắc mặt bọn họ cũng tốt hơn trước rất nhiều, bước chân vội vàng nói là muốn đến nơi nào làm việc, tuyệt vọng và hoang mang trong mắt đã không còn mà thay vào đó là kiên nghị.
Diệp Tiêu và Nguyên Khải được mời đến, mặc quân phục màu đen, tượng trưng cho thân phận của chủ nhân bọn họ —— Diêm Lịch.
Bọn họ kinh sợ lại khó hiểu, không biết tại sao thiếu tướng quân kiệt xuất nhất đế quốc lại cho gọi hai người dân bình thường không có năng lực như bọn họ? Ngoại trừ kinh sợ thì còn có ngạc nhiên.
Nguyên Khải không có đầu óc nên cũng không nghĩ nhiều nghĩ sâu, chỉ cảm thấy thiếu tướng quân tìm bọn họ nhất định là vì bọn họ làm việc quá tốt nên mới có vẻ không bình thường, nhưng Diệp Tiêu rất nhạy cảm với việc Diêm Lịch tìm bọn họ, không chỉ vì những việc bọn họ làm gần đây mà còn có thể vì em gái anh.
Người đàn ông đứng thẳng, đôi mắt đen đảo qua người Diệp Tiêu và Nguyên Khải, Diệp Tiêu và Nguyên Khải chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác bị áp chế bởi khí thế mạnh mẽ khiến bọn họ không thoải mái.
Hai người đồng thanh nói: “Thiếu tướng quân.”
Diêm Lịch chỉ nhìn một cái là đã biết chỉ dựa vào bọn họ thì không thể làm ra chuyện như vậy.
Ngược lại, anh càng thêm tò mò về Diệp Trăn, cô gái nhỏ gầy kia, trên người cô dường như ẩn chứa vô số bí mật, những bí mật mà ngay cả anh cũng không thể nhìn thấu.