"Có lẽ tổ trưởng Hàn thích cháo trắng dưa cải chứ sao." Bên cạnh có người tiếp lời.
"Ha ha ha cũng đúng."
Hàn Tĩnh ném đồ vật trong tay tới, chỉ vào người đàn ông nói chuyện đầu tiên: "Mẹ nó có phải là mày cáo trạng không!"
"Mẹ!"
Người đàn ông bị văn kiện đánh trúng, lập tức đứng dậy: "Chính là tao nói thì làm sao? Mày dám làm còn không cho người khác nói à?"
Đáy lòng Hàn Tĩnh nghẹn khuất, đột nhiên vung một quyền tới, người đàn ông cũng không phải ngồi không, hai người xem khu làm việc thành đấu trường.
Người đàn ông từng huấn luyện qua, Hàn Tĩnh làm sao có thể là đối thủ của đối phương, bị đánh không nhẹ, khi rời khỏi công ty, chật vật đến người của công ty cũng có chút không đành lòng.
"Thật không nghĩ tới, tổ trưởng Hàn là người rất dịu dàng, thế mà lại ngoại tình."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Nhưng bạn gái cũ của tổ trưởng Hàn thật sự rất đẹp, rốt cuộc tổ trưởng Hàn nghĩ thế nào vậy?"
"Chắc thẩm mĩ của đàn ông không giống chúng ta."
-
Chuyện của Hàn Tĩnh cũng không ảnh hưởng đến Sơ Tranh và Úc Giản.
Úc Giản chỉ lộ mặt một giây như vậy, còn có chút mơ hồ, mọi người căn bản cũng không biết hắn là ai.
Cuối tuần.
Úc Giản được nghỉ, lúc đầu hắn dự định dẫn Sơ Tranh ra ngoài giải sầu một chút, kết quả nửa đường đột nhiên trời mưa, Úc Giản chỉ có thể trở về chung cư.
"Anh đi mua ít đồ." Úc Giản đưa Sơ Tranh vào cửa: "Em chờ một lúc nhé."
"Ừ."
Sơ Tranh đi dạo trong căn hộ một vòng, cuối cùng ngồi xuống ghế sofa, mở TV ra.
Úc Giản rất nhanh trở lại, trong tay mang theo không ít thứ, hắn nhìn Sơ Tranh một chút: "Lát nữa làm đồ ăn ngon cho em."
"Anh nấu đều rất ngon." Sơ Tranh rất thành thật bình luận.
"Em đang nịnh anh ấy à?"
"Không có, em nói thật."
"Em cũng chưa từng ăn những món ăn khác anh làm, sao biết đều ngon." Cô mới ăn cơm mình nấu có mấy lần? Đã biết đều ăn rất ngon rồi à?
... Mặc dù nghe thấy làm đáy lòng rất vui vẻ.
"..." Sơ Tranh cố gắng vơ vét phim truyền hình mình xem qua, chiếu vào lời thoại của phim truyền hình nào đó đọc: "Chỉ cần là anh làm, đều ngon."
Sơ Tranh nheo mắt nhìn biểu cảm của Úc Giản, bắt được những biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn. Úc Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cúi đầu xuống, khóe miệng giương lên rất nhỏ, chờ Sơ Tranh nhìn lại, hắn đã xoay người sang chỗ khác.
Sơ Tranh: "..."
Không đúng!!
Sao hắn không làm nũng với mình?
Trên TV không phải viết như thế sao!!
Quá trình không đúng sao?
【...】 Sợ là cô nhập nhầm vai rồi!
Úc Giản chỉnh lý xong đồ đạc, thời gian còn sớm, hắn lên lầu thay một thân quần áo mặc ở nhà rộng rãi, sau đó cầm sách ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.
"Em đang xem gì thế?"
"Không có gì." Sơ Tranh xê dịch di động sang bên cạnh, không cho Úc Giản trông thấy màn hình.
Những thứ này chính cô xem là tốt rồi.
Bị người trông thấy rất không có hình tượng đại lão.
Vừa rồi Úc Giản đứng đằng sau đã nhìn thấy cô đang xem cái gì, ngầm hiểu lẫn nhau lật sách ra, nhắc nhở cô: "Đừng xem điện thoại quá lâu."
"Ồ."
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, hai người mỗi người ngồi ở một bên, Úc Giản xem sách của mình, Sơ Tranh nhìn điện thoại, trong phòng khách an tĩnh làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Úc Giản không biết mình xem bao lâu, hắn gấp sách lại, vừa nghiêng đầu liền đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.
Cô gái dựa vào biên giới ghế sofa, một tay chống cằm, đang nhìn hắn không chớp mắt, nghiêm túc lại chuyên chú.
Úc Giản không khỏi dâng lên một chút khẩn trương: "Em... Nhìn anh làm gì?"
Chính hắn cũng không biết khẩn trương cái gì.
Chính là cảm thấy khó hiểu...
Lông mi đen dài của cô gái hơi rung động, thanh âm lạnh lẽo vắng vẻ, nương theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, rơi vào trong tai hắn: "Không phải anh bảo em đừng xem điện thoại quá lâu sao?"
Hô hấp của Úc Giản rối loạn, tiếng nói có chút khô khốc: "Cho nên nhìn anh làm gì?"
Sơ Tranh hỏi lại: "Không thể nhìn anh?" Không cho nhìn điện thoại còn không cho nhìn anh? Giờ bảo em nhìn cái gì!?
Sơ Tranh đột nhiên thả tay xuống, ngồi dịch từ bên kia qua.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Úc Giản cả kinh dời về phía sau, lập tức dựa vào một bên thành ghế khác.
"Sao..."
Úc Giản còn chưa nói hết lời, cô gái không hề báo trước hôn qua.
Không thể nhìn, ta hôn là được rồi!!
-
Úc Giản đẩy Sơ Tranh ra, cả người cơ hồ là nhảy dựng từ trên ghế sofa lên, đi thẳng đến toilet.
Ào ào ——
Tiếng nước chảy xông qua, cùng tiếng mưa bên ngoài dần dần tụ hợp thành một mảnh.
Úc Giản chống lên bồn rửa tay, buồn nôn sao?
Cũng không phải...
Chỉ là có chút đột nhiên, thân thể của hắn phản ứng trước đại não.
Úc Giản lần nữa vốc một ngụm nước súc miệng.
"Anh không cảm thấy nước máy cũng không sạch sẽ sao?" Bệnh thích sạch sẽ này của anh rất không nói đạo lý nha!!
"Khụ khụ khụ..."
Úc Giản xém chút nuốt nước xuống, sau khi cuống quít nôn ra, vẫn bị sặc đến không nhẹ.
Sơ Tranh tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng hắn: "Chỉ hôn anh có một cái, đến mức như thế?"
Hắn giơ tay đóng nước lại, từ trong gương nhìn cô gái đứng bên người: "Anh không phải thế... Chỉ là không chuẩn bị, em quá đột ngột... em đừng suy nghĩ nhiều."
"Vậy bây giờ anh chuẩn bị xong chưa?"
"A?"
-
Úc Giản cơ hồ là chạy trối chết từ nhà vệ sinh ra, làm Úc Giản sụp đổ chính là, lúc trước vì sao hắn lại trang trí phòng bếp theo hình thức mở, đến cả một nơi che chắn cũng không có.
"Cần em giúp không?"
"Không, không cần." Úc Giản cúi thấp đầu đánh trứng gà, lúc đầu dự định tách lòng trắng và lòng đỏ ra, kết quả Sơ Tranh đột nhiên tới, tay hắn trượt đi, toàn bộ trứng gà đều trượt vào trong bát.
"Thật sự không cần?" Vậy ta đi!
Ánh mắt Úc Giản liếc qua quét mắt nhìn Sơ Tranh một vòng, thấy biểu cảm của cô nghiêm túc, sợ mình cự tuyệt cô, sẽ lại làm cô suy nghĩ nhiều. Chần chờ đẩy một túi nấm hương qua: "Em đi rửa cái này đi."
Sơ Tranh: "..."
Lời nói đã nói ra ngoài, Sơ Tranh cảm thấy mình thân là đại lão cũng không thích đổi ý, dù sao cũng là thẻ người tốt của mình, chỉ có thể cầm đồ đi rửa.
Úc Giản thỉnh thoảng dùng dư quang liếc qua Sơ Tranh, suy nghĩ loạn thất bát tao không ngừng hiện lên trong đầu.
Đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ!!
Úc Giản nhanh chóng hất những suy nghĩ kia ra, thật lòng nấu cơm.
Lúc ăn cơm bầu không khí có chút trầm mặc, Úc Giản muốn đánh vỡ sự trầm mặc này, lại không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước, trong nháy mắt không còn gì để nói.
-
Cơm nước xong xuôi Úc Giản bảo Sơ Tranh đi ngủ trưa một hồi.
Sơ Tranh quả thật hơi mệt, nên tán đồng với sắp xếp này.
Đợi cô dậy thì đã sắp 3 giờ chiều, Sơ Tranh ngồi trên giường hai phút đồng hồ, đi xuống lầu tìm Úc Giản.
Úc Giản kéo màn cửa phòng khách lên, đang xem phim, Sơ Tranh đi qua.
"Dậy rồi à?" Úc Giản nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại: "Ngủ có ngon không?"
Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa: "Vẫn tốt."
Cô nhìn Úc Giản một chút, quanh quẩn giữa "kéo người qua" và "cô ngang nhiên xông qua" một hồi, cuối cùng lựa chọn ngang nhiên xông qua —— thân thể quá yếu gà, nếu Úc Giản giãy dụa, đánh nhau rất ăn thiệt thòi. Nhưng cô ngang nhiên xông qua thì không giống, Úc Giản không dám đẩy cô!
Cơ trí như ta!
Úc Giản không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên dựa tới, sửng sốt một chút, một hồi lâu mới giơ tay lên, để Sơ Tranh dựa vào trong ngực mình.
Phim là phim nước ngoài, đã chiếu được một nửa, Sơ Tranh cũng không biết nói về cái gì.
"Phía trước nói về cái gì?" Sơ Tranh hỏi Úc Giản.
Úc Giản cầm điều khiển từ xa tua lại từ đầu.
"..."
Ta chỉ hỏi một chút.
Một chuyện nhàm chán, có một người làm cùng bạn, có lẽ sẽ trở nên rất thú vị.