Cuộc sống của Sơ Tranh và Úc Giản đại đa số thời gian đều là ai làm việc của người nấy, bởi vì Úc Giản thật sự rất bận.
Có đôi khi nói là được nghỉ ngơi, gần đến giờ cũng lại bởi vì bệnh viện đột nhiên có việc, bị gọi đi.
Sơ Tranh ngược lại không quan tâm lắm, nên làm cái gì thì làm cái đó, ngẫu nhiên cho người đưa đến khoa của bọn họ chút đồ ăn, hành vi phá gia này được đám người trong khoa nhất trí khen ngợi.
Úc Giản bảo cô đừng đưa nữa, cô đồng ý rất đàng hoàng rồi, lần sau vẫn như cũ.
Úc Giản không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận lời khen ngợi chúc phúc của đám người cùng khoa.
-
Úc Giản vẫn luôn không biết vì sao Úc gia lại để mặc cho mình, tận đến khi có một ngày hắn trở về lấy đồ, nghe thấy bà Úc nói chuyện với ông Úc.
"Tiểu nha đầu kia thủ đoạn không tầm thường, lần này Úc gia chúng ta có thể lấy được những thứ này, đều dựa vào nó."
"Úc Giản ở cùng với nó?"
"Ừ. Thông gia với Đoàn gia cũng không tệ, nhưng Đoàn gia bên kia liên lụy quá nhiều, đến lúc đó nếu thật sự dính dáng đến, cũng không nhất định có tác dụng gì. Nha đầu này có năng lực, không bằng chọn nha đầu này." Người nói lời này chính là bà Úc, trong lời nói đều lộ ra sự khôn khéo và cường thế của thương nhân.
Úc Giản đẩy cửa ra.
Âm thanh bên trong đột nhiên ngừng lại, hai người trong phòng đồng thời nhìn qua.
Úc Giản nhìn hai người được xưng là "cha mẹ" hắn: "Trước kia hai người coi tôi như công cụ để biểu hiện ân ái ra bên ngoài, bây giờ hai người coi tôi là gì? Hàng có thể bán ra sao?"
Ông Úc trầm mặt: "Con nói mê sảng gì thế? Úc gia này về sau còn không phải là của con à!"
Bà Úc không nói chuyện, hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói của ông Úc.
Mặc dù bọn họ là hôn nhân thương nghiệp, nhưng bọn họ chỉ có một đứa con này, về sau Úc gia chắc chắn sẽ do hắn thừa kế.
"Tôi không cần, hai người muốn để lại cho ai thì để cho người đó đi!"
Úc Giản quay người rời đi.
Không biết ông Úc đập thứ gì, ầm một tiếng, tiếng mắng tức giận vang lên theo: "Đồ hỗn trướng!"
-
Sơ Tranh từ bên ngoài trở về, vừa nhìn đến cư xá, đã trông thấy một bóng người quen thuộc đứng ở bên đó.
Hắn dựa vào tường, một chân chống lên bức tường phía sau, một chân hơi duỗi thẳng về phía trước, hoàn mỹ phô ra đôi chân dài của mình.
Hắn cúi thấp đầu, nhìn dưới mặt đất, cũng không biết dưới đất là có gì hấp dẫn hắn.
Sơ Tranh đi mấy bước qua: "Tại sao anh lại ở đây, không đi làm?"
Úc Giản nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh rõ ràng hơi sững sờ, vài giây sau, hắn nhíu mày nhìn về phía cô: "Trời nóng thế này, em đi đâu vậy?"
Hắn đứng ở phía dưới, là cho cô ở trên lầu, làm sao có thể nghĩ đến cô từ bên ngoài trở về, vừa vặn đụng phải.
"Ra ngoài mua một ít đồ." Nếu không phải Vương bát đản bảo ta ra ngoài phá sản, ta còn không muốn ra ngoài đâu! Sơ Tranh quét thẻ vào cửa, kéo hắn vào.
"Anh đến tìm em làm gì?"
Úc Giản rút tay ra, con ngươi hơi ám trầm: "Rốt cuộc em và mẹ anh đạt thành thỏa thuận gì?"
Sơ Tranh vốn muốn nói không có gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Úc Giản, suy đoán có thể Úc Giản đã biết gì đó.
Sơ Tranh dứt khoát nói: "Em cho bà ta tiền, bà ta đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
Úc Giản: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Sơ Tranh: "Bằng không thì sao?"
Mẹ hắn là người thế nào, hắn biết rõ, đừng nói bán hôn nhân của hắn, xem như bán con trai bà ta cũng hoàn toàn có thể làm ra được.
Úc Giản xiết chặt nắm đấm, thanh âm ép tới khàn khàn: "Hai người... Coi anh là thành hàng hóa sao? Tùy ý ra giá, tùy ý xem như đồ vật có thể giao dịch?"
Cái, cái gì?
Cô nào có?!
Sơ Tranh cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Thẻ người tốt lại nghĩ về cô như thế sao?
"Úc Giản, em chưa từng nghĩ như vậy. Em tiêu nhiều tiền như thế, chính là muốn anh có quyền tự do quyết định, có đồng ý hay không, là anh quyết định." Ta mà muốn cường thủ hào đoạt, thì còn cần phải phiền toái như vậy chắc?
【...】 Tiểu tỷ tỷ đang dùng cái từ kỳ quái gì đây?
Lúc này Vương Giả không dám ló đầu ra, nó cảm thấy tiểu tỷ tỷ bây giờ sắp tức đến nổ tung.
-
Úc Giản nhớ tới lời bà Úc nói lúc ấy... Đúng, bà ta có nói là không can thiệp vào chuyện của hắn nữa.
Sơ Tranh không muốn giải thích quá nhiều, mặt không cảm xúc ấn nút thang máy: "Tự anh bình tĩnh lại đi."
Dùng tiền mua tội mà chịu chính là nói về người ngốc nhiều tiền như ta.
Ta còn ủy khuất đây này!
Ta tìm ai nói!
Úc Giản thấy Sơ Tranh đi vào trong thang máy, đáy lòng hắn tự dưng hoảng hồn, trước khi Sơ Tranh vào thang máy giữ chặt cô: "Thật xin lỗi, không phải anh phát cáu với em."
Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, đều bị giam cầm trong kế hoạch đã được định sẵn.
Một lần duy nhất phản kháng chính là hắn lựa chọn học y, không dựa theo kế hoạch của bọn họ mà làm.
Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho việc hắn đã thoát khỏi chưởng khống, học cái gì cũng như thế, dù sao cuối cùng đối với bọn họ mà nói, không có gì khác biệt.
Đột nhiên nghe thấy chuyện này...
Dưới đáy lòng Sơ Tranh tỉnh táo hơn một chút, lắng đọng lắng đọng lắng đọng, nhịn xuống xúc động ném hắn rời đi.
Nhóc đáng thương.
Phải đồng tình với hắn!
Không thể tức giận.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt!
Cố gắng!
Làm người tốt!
Sơ Tranh làm xong tâm lý an ủi bản thân, quay người ôm lấy hắn: "Em sẽ không bắt anh làm giao dịch."
Cơ thể Úc Giản hơi cứng đờ, một hồi lâu sau hắn rũ tay ôm chặt Sơ Tranh, mặt chôn trong cổ cô.
Đinh ——
Thang máy bên cạnh mở ra, có người ra, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có người ôm nhau, sợ đến mức lui lại mấy bước.
Sơ Tranh kéo Úc Giản, đi mấy bước tiến vào trong thang máy mở ra.
Úc Giản là lần đầu tiên vào trong nhà Sơ Tranh, trước kia đều chỉ đưa tới cửa, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến vào.
Dì Lâm rót cho Úc Giản một ly nước, rất nhanh liền trở về gian phòng của mình.
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Không có." Ta tức đến sắp nổ tung!
"Em đừng tức giận, vừa rồi là anh..." Úc Giản muốn giải thích cái gì đó, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ là nói: "Anh sai rồi."
Sơ Tranh không để ý đến hắn, ngồi ở phía đối diện, bắt chéo chân, cứ như vậy nhìn hắn.
"Anh thật sự biết sai rồi."
"Sai chỗ nào."
"Không nên nghĩ về em như vậy."
Úc Giản nhận sai thái độ tốt đẹp, cũng khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình.
Một chân Sơ Tranh chống lấy bàn, tư thế ngồi đột nhiên trở nên thổ phỉ, giọng điệu càng bá đạo hơn: "Cho dù em thật sự giao dịch với bà ta, anh có thể làm gì?"
Úc Giản: "..."
Hắn có thể làm gì... Hắn không thể làm gì.
Úc Giản cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm ly nước: "Từ khi anh bắt đầu có ký ức, mỗi ngày anh phải làm những gì đều được viết trên thời gian biểu, chính xác đến mỗi phút, thậm chí ăn cơm đi ngủ đều có quy định, mỗi ngày thời gian thuộc về anh không nhiều hơn một tiếng."
"Bọn họ muốn chính là một thiếu gia Úc gia được người ta tán thưởng, xưa nay không hề quan tâm đến cảm nhận của anh, anh chỉ cần dựa theo lời bọn họ nói mà làm là được, không thể có suy nghĩ của mình, không thể có sở thích của mình."
"Bọn họ coi anh là một con rối buộc dây, an bài xong mấy chục năm tiếp theo của anh."
Sơ Tranh buông chân xuống, ngón tay cọ xát lên cổ tay, khô cằn nói: "Về sau bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa, anh muốn làm gì thì làm cái đó."
Úc Giản buông ly nước xuống, cạch một tiếng: "Em bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Anh trả không nổi." Sơ Tranh nói: "Nếu như cảm thấy nợ em, thì ngoan ngoãn ở bên cạnh em, cảm thấy em là một người tốt là được."
Úc Giản giơ tay che lấy nửa gương mặt, cười một tiếng: "Nói cho cùng là em dùng tiền mua anh."
Sơ Tranh vò mẻ không sợ sứt: "Đúng thì sao, anh muốn chạy sao?"