Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1186: Hắc ám giáng lâm (6)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Có Sơ Tranh thanh lý hiện trường, người sống sót đằng sau hoàn toàn chính là nhặt được tiện nghi.

Nhưng nhánh đội ngũ này vẫn hao tổn không ít người, ngay cả đội cứu viện cũng bởi vì cứu người, mà mất đi hai chiến hữu.

Đội trưởng vẻ mặt đau thương vỗ vỗ bả vai mấy người anh em.

Mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã mất đi không biết bao nhiêu chiến hữu.

"Hai người lợi hại như vậy, vì sao không cứu bọn họ?"

Đột nhiên có người gây chuyện, mục tiêu là Giang Như Sương.

Giang Như Sương dưới tình huống không có chút phòng bị nào, bị người kia đẩy đến hơi lảo đảo.

"Tôi..."

"Vì sao các cô không giết Zombie, vì sao không cứu bọn họ!!" Người kia tiếp tục rống, hét đến lạc cả giọng: "Con trai tôi chết rồi, vì sao các người không cứu, đền con trai tôi lại đây."

Đám người chạy theo phía sau Sơ Tranh, không ít người đều trông thấy tình huống vừa rồi.

Mặc dù bọn họ không biết làm sao mà được, nhưng chắc chắn có liên quan đến hai người này.

"Chính là mày hại chết con trai tao!" Người kia giơ tay muốn đánh Giang Như Sương.

"Chúng tôi có quan hệ gì với bà?" Sơ Tranh một phát bắt được cổ tay người kia, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm mụ ta: "Tại sao phải cứu?"

Người kia gấp đến đỏ mắt, khóc mắng to: "Vì sao không cứu, không phải mày có thể giết Zombie sao? Nếu mày giết Zombie, con trai tao sẽ không phải chết, vì sao mày không giết Zombie!"

Sơ Tranh ném mụ ta ra, lãnh ý giữa hai đầu lông mày trải rộng, thanh âm càng giống như ngưng kết băng sương: "Có thể giết Zombie là chuyện của tôi, tôi không nợ các người, cũng không phải là gì của các người, không cần thiết phải chịu trách nhiệm với các người."

Người kia ngã xuống đất, có thể là ngã đến ngu luôn, trong lúc nhất thời không làm ra phản ứng gì.

Giang Như Sương bị cái biến cố này hù đến.

Rõ ràng là bởi vì Tiểu Sơ, nên mọi người mới có thể sống sót được nhiều như thế.

Sao bây giờ còn đi trách Tiểu Sơ không giết nhiều Zombie hơn chứ?

Những người này đều làm sao vậy...

Người sống sót xung quanh trở ngại Sơ Tranh động thủ, trên mặt vẫn còn bộ dạng hung hãn, nhưng không dám tiến lên.

Tuy vậy trong mắt đều mang vẻ khiển trách và bất mãn.

"Mấy người đang làm gì thế!"

Sơ Tranh xung đột với bên này, kỳ thật cũng chỉ có thời gian mấy chục giây, đội trưởng bên kia nghe thấy động tĩnh, lập tức tới.

Đội trưởng có vũ khí, lại là đội cứu viện, những người còn lại trong nháy mắt an tĩnh xuống.

Sơ Tranh kéo Giang Như Sương đi đến góc khuất đứng, sắc mặt Giang Như Sương có chút phát xanh, còn mang theo một chút không thể tin.

"Tiểu Sơ, sao bọn họ lại như thế?"

"Cậu đi hỏi bọn họ đi."

"Tiểu Sơ, cậu không tức giận sao?"

"Vì bọn họ?" Sơ Tranh ngay cả mí mắt cũng không vén lên chút nào: "Tớ không có cái tinh thần kia."

Chỉ là một đám người râu ria, bọn họ có thể sống đến căn cứ hay không cũng là vấn đề.

Đều là người phải chết.

Tức giận vì bọn họ làm quái gì.

Nếu thực sự tức không nhịn nổi, thì đánh cho một trận là tốt rồi.

【...】

Giang Như Sương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sơ Tranh, không biết từ trong câu nói kia của Sơ Tranh get ra được tư tưởng trung tâm gì, âm thầm nắm chặt quyền.

"Vừa rồi cám ơn các cô."

Đội trưởng đến đây.

Giang Như Sương theo bản năng trốn ra phía sau Sơ Tranh, ánh mắt rơi trên người đội trưởng cũng trở nên thận trọng.

"Vừa rồi người kia chỉ là mất đi người thân nên quá khó tiếp nhận, nói chuyện hơi khó nghe, hai người đừng để trong lòng. Hai người không bị thương chứ?" Đội trưởng nói xin lỗi thay người vừa rồi.

Vừa rồi bọn họ bọc hậu, cũng không nhìn thấy tình huống phía trước.

Nhưng từ dăm ba câu của những người xung quanh, vẫn chắp vá ra một chút chân tướng.

Tình huống như bây giờ, tất cả mọi người vội vàng chạy trốn bảo vệ mạng mình, sao lại đi cứu người chẳng có tí quan hệ gì với mình chứ.

Đội trưởng biết hai cô gái này không phải người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên không thể lấy cứu người làm nhiệm vụ yêu cầu bọn họ.

Hơn nữa nhiều người như vậy, cũng đều là bởi vì người ta, nên mới có thể sống sót.

Nếu không bây giờ bọn họ chỉ sợ đã bị đám Zombie kia làm sủi cảo rồi.

Sơ Tranh không mặn không nhạt đáp một tiếng, không có ham muốn trò chuyện.

Đội trưởng cũng biết xem sắc mặt, kết thúc đề tài này.

Anh ta lấy ra hai món vũ khí: "Các cô biết bắn súng không?"

Giang Như Sương lắc đầu.

Đội trưởng nhìn về phía Sơ Tranh.

"Biết."

Đội trưởng đưa hai món vũ khí cho cô, lại cho một chút đạn.

Hiện tại tình huống này, thứ đồ chơi này cũng không có quản chế gì, trong đội ngũ của bọn họ không có bao nhiêu, đội trưởng cho Sơ Tranh, chủ yếu là cảm thấy hai cô gái này có chút lợi hại.

Bây giờ đưa ra chỗ tốt, có lẽ đằng sau sẽ có trợ giúp đối với mình.

Sơ Tranh có cầm vũ khí hay không kỳ thật cũng chẳng sao cả.

Nhưng cô nhìn Giang Như Sương một chút, vẫn nhận lấy súng.

"Vậy hai người nghỉ một lát trước đi, lát nữa sẽ tiếp tục xuất phát." Đội trưởng không ở lại lâu, lập tức xoay người đi nơi khác, cho người của mình đề phòng xung quanh, căn dặn người sống sót tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, không được lên tiếng.

Sơ Tranh đưa vũ khí cho Giang Như Sương.

"Tiểu, Tiểu Sơ, tớ không biết..."

Mặt trời hắt lên khí nóng, súng ống cũng không lộ vẻ băng lãnh.

"Cầm đi, có cơ hội dạy cậu."

"... Ừ."

Giang Như Sương bỏ vũ khí và đạn vào trong ba lô.

Cô ấy lật tìm trong túi ra một chút đồ ăn đưa cho Sơ Tranh, Sơ Tranh nhận lấy dựa vào bên ngoài, vừa ăn vừa quan sát hoàn cảnh bên ngoài.

Trong lúc nghỉ ngơi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mọi người chỉnh lý một phen rồi lần nữa xuất phát.

Xe trước đó đã bỏ lại vào lúc chạy trốn, bây giờ phải đi tìm xe lần nữa, đi bộ chắc chắn là không thể đi đến điểm rút lui được.

-

Điểm rút lui nằm trên một con đường cách ra khỏi thành phố không xa, lúc này kề bên đó đều là người, Zombie đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Chỗ cao cũng có người cảnh giới, tổ chức kỷ luật rất mạnh.

Những người sống sót yên tĩnh đợi ở vị trí chỉ định.

Nhưng phần lớn người sắc mặt đều không tốt lắm.

Mặt trời hắt ra khí nóng, mùi hương khó ngửi...

Lúc này bên trong người sống sót, có mấy học sinh còn mặc đồng phục, nam nữ đều có, ngồi xổm ở vị trí trong góc âm u.

Một người trong đó dùng tay quạt gió, bực bội hỏi: "Rốt cuộc bao giờ mới có thể đi?"

"Bọn họ đang chờ cái gì thế?"

"Nhiều người như vậy, nếu như không đi, Zombie tới thì làm sao bây giờ?"

"Không biết..."

Thần sắc mấy học sinh đều rất thảm đạm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

Đột nhiên có người hỏi nữ sinh ở tận cùng bên trong nhất: "Cố Hòa, chỗ cậu còn nước không?"

Nhưng nữ sinh kia nhìn về một phương hướng nào đó, không có phản ứng.

"Cố Hòa?"

"A?"

Cố Hòa hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía nam sinh gọi mình.

"Có nước không?"

"Ồ... Có." Cố Hòa lấy từ trong balo ra một bình nước cho cậu ta.

Bây giờ còn chưa đến thời điểm hết đạn cạn lương, trên thân phần lớn người đều có thức ăn nước uống, cho nên cũng không gây nên sự chú ý của ai.

"Cố Hòa cậu nhìn gì thế?"

Có người theo phương hướng vừa rồi Cố Hòa nhìn nhìn sang.

"Không có gì." Cố Hòa đưa cho bọn họ một chút đồ ăn, kéo sự chú ý của mọi người về.

Cô ta thừa dịp khi mọi người chia thức ăn, lại nhìn bên kia một chút.

Bên kia có một chiếc xe việt dã đã qua sửa chữa đậu lại.

Xe việt dã dừng ở chỗ thoáng mát, trên mui xe có một người ngồi.

Cũng không phải tư thế ngồi soái khí bức người gì, hắn bày một cái bàn gấp ra, hai chân tách ra, hai tay chống trên đầu gối, rất phách lối ngồi ở phía trên.

Từ nơi này của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt người kia.

Hai chữ, thật đẹp!

Giống như minh tinh vậy.

Nhưng trên người hắn mặc đồ rằn ri, đây là người của đội cứu viện.

Khi Cố Hòa đến đã chú ý tới.

Cô ta đang cố gắng nhớ lại giấc mộng kia, nhưng đáng tiếc chi tiết quá mơ hồ, cô ta thực sự nghĩ không ra.
— QUẢNG CÁO —