Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1187: Hắc ám giáng lâm (7)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Các cậu nói... Lạc Sơ Tranh và Giang Như Sương bọn họ... Có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không?"

Không biết là ai đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.

Mi tâm Cố Hòa cũng đập mạnh một trận theo, cô ta cúi đầu xuống không nói chuyện.

Có nữ sinh nhỏ giọng nói: "Lạc Sơ Tranh phát sốt, nói không chừng đã biến thành Zombie... Giang Như Sương là chính cậu ta không đi, lại không phải chúng ta không cho cậu ta lên."

Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, một lát sau ai nấy dùng lời của nữ sinh an ủi mình dưới đáy lòng.

Cố Hòa không nói một lời, cô ta giơ tay nắm chặt ngọc trên cổ.

Giang Như Sương chắc là đã chết rồi...

"Rốt cuộc có đi không đây!"

"Trời tối rồi!"

Trong đám người sống sót có người gây chuyện.

Người đàn ông trên xe việt dã hơi liếc mắt qua, híp mắt nhìn về nơi gây chuyện kia.

"Các người đang chờ cái gì? Chờ Zombie sao? Các người muốn chết, mọi người chúng tôi không muốn chết? Lúc nào mới ra khỏi thành phố! Lập tức lập tức? Các người lập tức bao lâu rồi? Rốt cuộc khi nào mới đi, cho một lời chắc chắn đi!"

Sưu ——

Người đang nói đến hăng say kia, chính giữa mi tâm ghim một viên đạn, thẳng tắp đổ xuống.

Tràng diện trong nháy mắt lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.

Người nổ súng ngồi trên xe việt dã, hắn không lộ ra bất cứ biểu tình gì, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy hắn rất phách lối.

Hắn chậm chạp thu súng giảm thanh lại, ánh mắt tùy ý chuyển hướng về phía trước, một chút ý tứ giải thích cũng không có.

Giết...

Giết người!

Người của đội cứu viện giết người!

Lúc này trong đầu mọi người đều tung bay câu nói này, nhưng trong lúc nhất thời thế mà không ai lên tiếng, giống như bị hắn làm chấn kinh.

Người dưới xe việt dã, nhìn người trên mui xe một chút, cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.

"Đi qua xem một chút."

Người mặc đồ rằn ri bên cạnh tiến lên, kiểm tra một phen, cuối cùng kéo tay áo người kia lên.

Trên cánh tay thình lình có một vết cắn, máu thịt be bét.

Đám người thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau.

Đám người lúc này mới nhìn rõ, sắc mặt người kia tái nhợt đến không giống người bình thường.

Hóa ra là bị cắn...

Mạt thế đã phát sinh hơn một tuần, những người này đều biết, bị Zombie cắn, không có đường sống, giấu diếm không báo, sẽ chỉ hại người bên cạnh.

Bởi vậy không ai sẽ tiếp tục thánh mẫu, cảm thấy lúc này giết người là không đúng.

Bọn chúng đã không phải là người...

Mà là những quái vật ăn thịt người kia.

Dưới xe việt dã, người đàn ông vừa rồi chỉ huy người đi kiểm tra, ngửa đầu nhìn người trên xe: "Quý Lâm, lần sau có thể đừng trực tiếp động thủ trước mặt nhiều người như thế được không?"

Quý Lâm rũ mắt nhìn anh ta một chút, cực kỳ muốn ăn đòn mở miệng: "Tôi phải để hắn ăn no nê, rồi mới động thủ?"

"..."

Anh ta có ý tứ kia sao?

Nhiều người sống sót như vậy, nếu thật sự náo lên, cuối cùng người xui xẻo không phải là bọn họ sao?

-

Ánh sáng nơi chân trời càng ngày càng ảm đạm, nhiệt độ lại không hề hạ xuống chút nào, nóng đến mức làm cho người ta hoảng hốt.

Nhưng đội ngũ vẫn không có ý tứ lên đường, mọi người càng thêm bất an.

Ngay khi mọi người thấp thỏm, chân trời phía tây nơi mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống, có chiếc xe dần dần tới gần.

"Chuẩn bị xuất phát!"

Xe vừa xuất hiện, thì có người cất giọng hô.

Những người sống sót dồn dập hành động, lên xe lên xe, lái xe lái xe, chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này.

Sơ Tranh và Giang Như Sương rơi vào đằng sau đội ngũ, xe máy điện thọ hết chết già —— không có điện.

Đại bộ đội tụ hợp lại, cơ hồ không có điều chỉnh gì, mọi người thậm chí cũng không xuống xe, Sơ Tranh và Giang Như Sương không có xe, xe có thể sử dụng ở gần đây, đều bị người chiếm hết.

Không thì chính là xăng bị người rút hết.

"Nếu không, tôi sắp xếp cho hai người một chiếc xe nhé?" Đội trưởng tới an bài.

Trong không gian của Sơ Tranh có xe, nhưng bây giờ lấy ra như thế, có chút rêu rao.

Cho nên cô rất thận trọng cho mặt mũi.

Sơ Tranh đi theo đội trưởng vào trong đội ngũ.

Lúc này Sơ Tranh mới biết được, đội trưởng này, là người phụ trách của toàn bộ đội ngũ.

"Tiểu Sơ, cậu nhìn người kia kìa." Giang Như Sương bỗng nhiên dựa tới, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

"Có gì đáng nhìn." Không phải hai mắt một mũi một miệng à.

"Tiểu Sơ cậu nhìn đi, hắn rất đẹp trai đó." Giang Như Sương đang ở lứa tuổi thanh xuân, hiện tại khắp nơi đều là người, cô ấy có cảm giác an toàn, tự nhiên sẽ chú ý những thứ khác.

Tỉ như người siêu đẹp, lại rêu rao ngồi trên nóc xe việt dã kia.

Sơ Tranh lơ đễnh: "Đẹp trai có thể coi như cơm ăn? Hay là có thể chống đỡ Zombie?"

"Cậu nhìn một chút đi mà." Thật sự rất đẹp đó, cô ấy còn chưa từng thấy người nào đẹp như vậy đâu.

Sơ Tranh tùy ý quét mắt nhìn một vòng.

Người ngồi trên xe việt dã kia đang chuẩn bị xuống.

Mặc dù mặc đồ rằn ri, nhưng cực kỳ sạch sẽ. Hơn nữa không quy củ giống như người xung quanh, thậm chí áo cũng không cài, trực tiếp mở ra, lộ ra áo T-shirt màu trắng bên trong.

Khí chất cả người cũng không giống nhân viên nhà nước giữ nghiêm kỷ luật.

Trên người hắn có một cỗ mạnh mẽ tàn khốc, chính là loại đẹp trai làm gì cũng như chơi đùa, phong phạm bức bách đặc thù.

"Có phải rất đẹp không."

Sơ Tranh không để ý tới Giang Như Sương, trực tiếp lên chiếc xe đội trưởng sắp xếp.

Giang Như Sương đuổi theo sát lên xe, lễ phép chào hỏi những người khác trên xe.

Lái xe chính là một người đàn ông nhìn qua rất đàng hoàng, bên tay lái phụ là một người phụ nữ ôm đứa bé, có thể là đứa bé bị nóng, đang nhỏ giọng khóc, người phụ nữ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ dỗ dành.

Chỗ ngồi phía sau chính là Sơ Tranh và Giang Như Sương.

Bởi vì có người ngoài ở đây, Giang Như Sương cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi.

Đội xe dần dần lên đường.

Sơ Tranh dựa vào cửa sổ, cô trông thấy chiếc xe việt dã kia dừng sát ở ven đường, người kia dựa vào cửa xe, trong miệng ngậm cây kẹo que, đuôi lông mày hơi nhướn lên, làm gương mặt đẹp trai kia, nhìn qua mang theo vài phần phách lối.

Xe vượt qua, người kia bị ném lại phía sau.

Đứa bé khóc không ngừng, Sơ Tranh xoa mi tâm.

Nhưng đây là xe của người khác, cô còn không thể phát cáu, đành phải nhẫn nại.

"Sao bé cứ khóc mãi vậy ạ?" Giang Như Sương nhịn không được lên tiếng.

Đứa bé rất nhỏ, đại khái chỉ có ba bốn tháng, lúc này khóc đến giọng cũng lạc cả đi, khiến cho người ta đau lòng.

Người phụ nữ vỗ vỗ đứa bé, bất đắc dĩ nói: "Bé đói bụng, tôi cũng không có sữa... Cũng không có cách nào, nó quá nhỏ, những thứ khác đều không ăn được."

Nói nói, người phụ nữ rơi cả nước mắt.

Cô ấy cũng thử đút những thứ khác, nhưng đều bị phun ra.

Bây giờ tình huống đang như vậy, cô ấy căn bản không lấy được sữa bột hoặc là sữa bò.

Sơ Tranh đột nhiên kéo cái túi Giang Như Sương vẫn luôn ôm qua, sờ bên trong một cái, sau đó đưa một bình sữa bò nguyên chất tới.

Người phụ nữ đầu tiên là sững sờ, theo cánh tay kia nhìn về phía sau.

Nữ sinh mặt không biểu tình, đang lạnh như băng nhìn mình, bên trong không hề có chút gợn sóng, giống như một đầm nước đọng, yên tĩnh, quạnh quẽ... Có chút dọa người.

"Cầm." Đừng khóc nữa, ồn ào quá.

"... Cám... cám ơn."

Giang Như Sương lấy túi về, nhỏ giọng nói: "Tiểu Sơ, trước đó ở khu mua sắm cậu lấy sữa sao?"

Cô ấy nhớ kỹ trong balo của mình không có, cô ấy chỉ lấy nước thôi.

"Ừ."

Sơ Tranh dựa sang bên cạnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đứa bé phía trước uống được sữa, đã không khóc nữa.

Giang Như Sương muốn nói lại thôi, lôi từ trong túi ra một cái quạt nhỏ, quạt gió cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh mở mắt ra nhìn cô ấy, Giang Như Sương chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Tiểu Sơ, cậu ngủ đi, tớ quạt quạt cho cậu."

Sơ Tranh: "..." Có phải mi thầm mến ta không! Nói cho mi biết, chúng ta không có kết quả tốt!

*

Sơ Tranh: Bị người thầm mến thì làm sao bây giờ?

Tiểu tiên nữ: Thượng hắn!

Sơ Tranh:... Ngươi như vậy không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội, phải hài hòa.

Tiểu tiên nữ: Duy chỉ vé tháng mới có thể giải.
— QUẢNG CÁO —