Đông Lẫm bị thương trên bả vai, Sơ Tranh trầm mặc bôi thuốc cho hắn.
"Ta không cần những thứ kia..."
"Ta muốn tặng nàng." Đông Lẫm đưa lưng về phía Sơ Tranh, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng có thể nghe ra từ giọng nói của hắn, hắn thật lòng.
Sơ Tranh kéo y phục lên cho hắn, không lạnh không nhạt gọi hắn một tiếng: "Sư tôn."
"Ừ?"
Đông Lẫm quay đầu, ánh sáng trước mắt hơi tối sầm lại, con ngươi hắn hơi co rụt lại, một lát sau nhắm mắt lại, mặc cho Sơ Tranh muốn làm gì hắn thì làm.
-
Đông Lẫm dựng một căn phòng đơn giản ở gần đó, nếu như không phải Sơ Tranh ở đây, Đông Lẫm đại khái cũng không nghĩ tới chuyện dựng phòng ở.
Vết thương của Đông Lẫm tốt lên rất nhanh, dùng lời của hắn nói, chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da.
Dù sao hắn cũng là người đệ nhất Tu Chân Giới, chút thực lực ấy vẫn có.
Nếu như không phải trước đó gia cố phong ấn, hắn căn bản sẽ không bị thương.
Đối với chuyện này Sơ Tranh không phát biểu cái nhìn gì, bảo trì thái độ hoài nghi.
Với trình độ yếu gà kia của thẻ người tốt, sao có thể không có việc gì.
Hôm nay, Sơ Tranh tản bộ đến gần căn phòng kia.
Đến nhiều ngày như vậy, Sơ Tranh chưa từng thấy cánh cửa kia mở ra.
Ngày hôm nay cánh cửa này thế mà lại mở ra, Sơ Tranh đứng ở đằng xa nhìn quanh phía bên kia.
"Ngươi và Đông Lẫm có quan hệ thế nào?"
Sơ Tranh bị âm thanh này làm giật mình.
Một người bọc lấy áo choàng đen như mực đứng lên từ trong bụi cỏ bên cạnh, Sơ Tranh hoàn toàn không nhìn thấy mặt của y, ngay cả con mắt cũng không nhìn thấy.
Hù chết người.
Ngồi xổm trong bụi cỏ làm gì!!
"Hắn là sư tôn của ta."
"Sư tôn?" Nam nhân áo bào đen nhẹ hừ một tiếng: "Ta thấy không giống lắm."
Sơ Tranh hỏi lại y: "Ngươi và hắn có quan hệ thế nào?"
"Quen biết." Nam nhân áo bào đen nói: "Không thân."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không thân mà ngươi giúp hắn làm đồ vật?"
Ngươi nhìn cũng không giống người tốt lành gì mà.
"Tiểu cô nương, bất kỳ chuyện gì cũng đều có đại giới." Nam nhân áo bào đen đi về phía phòng của y.
Sơ Tranh đứng hai giây rồi đuổi theo: "Đại giới gì, hắn cho ngươi cái gì?"
"Sư tôn của ngươi không nói cho ngươi biết, ta đương nhiên sẽ không nói cho ngươi..." Nam nhân áo bào đen ngừng một chút: "Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết, tại sao hắn lại muốn tặng vũ khí Yêu tộc dùng cho ngươi, ta có thể trao đổi với ngươi."
"Ta là yêu." Sơ Tranh lưu loát nói.
Ở trong lòng Sơ Tranh, chuyện này căn bản không phải chuyện không thể nói.
Cho dù biết cô là yêu, những người này có thể làm gì cô chắc?
Không thể!
Đại lão không sợ hãi!
【...】 Trước đó còn nói với thẻ người tốt sẽ không nói cho người ngoài biết, nhìn xem nhìn xem!! Đây chính là không nói của cô à?
Nam nhân áo bào đen: "..."
Yêu?
Nam nhân áo bào đen ngờ vực: "Bán yêu?"
Sơ Tranh hơi chần chờ, rất nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy chắc hẳn ta là một yêu nghiêm chỉnh."
Nguyên chủ hẳn không phải là bán yêu.
Bên trong kịch bản lúc nàng chết, yêu khí trùng thiên, không phải một bán yêu có thể làm được.
Nam nhân áo bào đen: "..." Cái gì gọi là ngươi cảm thấy? Bản thân ngươi là yêu gì ngươi cũng không biết sao?
Nam nhân áo bào đen ngồi xuống trên bậc thang bên ngoài phòng: "Nếu ngươi là yêu, vậy hắn đưa xương Tuyết Long làm vũ khí cho ngươi, ngược lại là rất thích hợp."
Tuyết Long là Yêu Long, bởi vì trời sinh tính tàn bạo, bị người ta trấn áp ở phía dưới vùng hàn băng ở cực bắc—— đã bị trấn áp rất lâu, đã sớm không có ai biết là ai làm ra, trong lịch sử mà bọn họ biết được, Tuyết Long vẫn luôn ở phía dưới kia.
Ở trong đó cũng không chỉ có một con Tuyết Long.
Đổi thành người khác đi vào, thì đã sớm bị những Tuyết Long đó xé nát.
Dùng xương Tuyết Long làm một thanh vũ khí, không chỉ có thể làm thực lực của yêu tăng nhiều, mà còn có thể ngăn chặn yêu khí, làm cho người ta không phát hiện được.
Xương Tuyết Long đến một chút yêu khí cũng không có, sau khi trải qua rèn luyện, nếu như không phải người như Đông Lẫm, thì cơ bản sẽ không nhìn ra, cho nên cho cô sử dụng cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Đông Lẫm đúng là đang suy nghĩ cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh hỏi: "Hắn phải bỏ ra cái giá gì?"
Nam nhân áo bào đen hơi ngẩng đầu, dường như đang nhìn cô.
Thật lâu sau y nói: "Yên tâm, chỉ muốn hắn giúp ta lấy ít đồ, sẽ không lấy mạng của hắn."
"Lấy thứ gì?"
Nam nhân áo bào đen đứng dậy, đi vào trong phòng, hừ cười nói: "Nói cho ngươi thì có tác dụng gì, ngươi có thể giúp ta lấy sao?"
"Có thể."
Bước chân của nam nhân áo bào đen hơi dừng lại.
-
Đông Lẫm từ bên ngoài trở về, phát hiện Sơ Tranh không ở đây.
Hắn tìm một vòng gần đó cũng không tìm được người, đáy lòng lập tức có chút bất an.
Những ngày này cô vẫn luôn ở nơi này, cho dù rời đi, cũng sẽ không đi quá xa.
Đông Lẫm nghĩ đến cái gì đó, đi thẳng đến căn phòng nhỏ bên kia.
Đông Lẫm không gõ cửa, trực tiếp xông vào: "Nàng có ở chỗ ngươi không?"
"Ai?"
"Đồ đệ của ta."
"Không ở."
Đông Lẫm đảo qua gian phòng, không có vật gì che chắn, nhìn một chút là có thể nhìn được toàn bộ.
"Nàng đi đâu?"
"Đồ đệ của ngươi ngươi lại tới hỏi ta?" Nam nhân áo bào đen cười xùy một tiếng.
Đông Lẫm nhíu mày, rời khỏi phòng.
Cô sẽ đi đâu?
Kề bên này đều tìm hết rồi...
Đáy lòng Đông Lẫm càng thêm bất an.
Vào lúc Đông Lẫm tìm đến sắp điên, nam nhân áo bào đen chậm rì rì xuất hiện: "Nàng để lại cho ngươi thứ này."
Đông Lẫm nhìn nam nhân áo bào đen duỗi một cánh tay từ dưới áo choàng ra, đưa một tấm tơ lụa qua.
Cánh tay kia tái nhợt giống như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, nhưng nhìn từ hai tay lại có cảm giác rất trẻ.
—— Có việc ra ngoài, rất nhanh trở lại.
"Nàng đi đâu?"
"Không biết." Nam nhân áo bào đen đi trở về: "Ngươi mới là sư tôn của nàng."
Đông Lẫm nắm chặt tơ lụa, lạnh giọng hỏi: "Nàng đưa cho ngươi cái này, vì sao vừa rồi ngươi không đưa cho ta?"
Nam nhân áo bào đen quay đầu, quái gở cười một tiếng: "Quên mất."
Đông Lẫm: "..."
Sơ Tranh để lại thư, nhung Đông Lẫm cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, chỉ là hắn lại không biết nên đi đâu tìm người.
-
Ba ngày sau.
Sơ Tranh chậm rãi đi trên đường nhỏ, mơ hồ có thể trông thấy căn phòng nhỏ kia.
Sơ Tranh vào trong phòng nhỏ giao đồ vật cho nam nhân áo bào đen.
Nam nhân áo bào đen: "Sư đồ các ngươi thật đúng là thú vị."
Một người muốn nhờ y chế tạo vũ khí, một người lại muốn thay đối phương hoàn thành điều kiện.
Các ngươi đều lợi hại như vậy, đến làm vũ khí làm gì nữa!
"Thú vị hơn ngươi."
Sơ Tranh đi từ nhỏ phòng ra, đứng một lúc, đi về căn phòng trước đó Đông Lẫm dựng.
Cửa phòng đang đóng, Sơ Tranh quan sát xung quanh, đẩy cửa ra đi vào.
Tia sáng bên trong cửa hơi lờ mờ, Sơ Tranh vừa đi vào bên trong hai bước, sau lưng bỗng nhiên dâng lên một trận cảm giác nguy hiểm.
Cô theo bản năng nhảy về phía sau, trong tầm mắt xuất hiện gương mặt Đông Lẫm, hắn nhào từ bên cạnh tới, Sơ Tranh vội vàng triệt tiêu công kích.
Ầm ——
Đông Lẫm nhào cho Sơ Tranh ngã ngồi trên mặt đất.
"Sư tôn..."
Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, thì đã bị Đông Lẫm ngăn ở trong cổ họng.
Không phải!!
Ta chỉ ra ngoài mấy ngày, sao trở về ngươi lại phát bệnh rồi!!
-
Đông Lẫm tỉnh táo lại, khẽ động liền phát hiện cổ tay mình bị trói.
Hắn muốn thử cởi thứ trói hắn ra, nhưng sợi dây kia rất nhỏ, cho dù hắn sử dụng pháp thuật cũng không cởi được.
Đông Lẫm miễn cưỡng ngồi dậy, lắc lắc thân thể theo sợi dây kia nhìn sang.
Sơ Tranh ngồi ở trong ghế phía dưới, trên thân bọc lấy ngoại bào của hắn, đang nhìn vào trong lòng bàn tay.
"Sơ Tranh..."
Giọng nói của Đông Lẫm hơi khàn.
Sơ Tranh ngước mắt liếc hắn một cái: "Tỉnh rồi."
Ánh mắt Đông Lẫm lấp lóe: "Thả ta ra."
Sơ Tranh xuống khỏi ghế, ngoại bào rộng rãi bao trên người cô, lúc đi lại lộ ra bắp chân tinh tế xinh đẹp.
Cô nửa quỳ ngồi lại chỗ đó, nâng lòng bàn tay lên trước mặt hắn: "Đây là thứ gì?"