Trên cổ tay Sơ Tranh có một đồ án hình trăng lưỡi liềm kỳ quái.
Cái đồ án này, ở cổ tay Đông Lẫm cũng có một cái giống như đúc, chỉ là của hắn hắn lớn một chút, trên cổ tay Sơ Tranh thì nhỏ hơn một chút.
Đây là vừa rồi...
Đông Lẫm thừa dịp cô không có phòng bị, đột nhiên làm ra.
Sơ Tranh không cảm giác được cái gì, cũng không biết để làm gì.
Đông Lẫm nhìn chằm chằm cái đồ án kia một hồi lâu, lông mi dài ngăn trở cảm xúc dưới đáy mắt hắn: "Chỉ là một cái khế ước..."
Sơ Tranh truy vấn: "Khế ước gì?"
Đông Lẫm: "Để ta biết nàng đang ở đâu, có an toàn không..." Chuyển dời tổn thương lên trên người hắn.
Lời đằng sau Đông Lẫm không nói, hắn cảm thấy không cần phải nói.
"Chỉ như vậy?"
Đông Lẫm gật đầu: "Có thể thả ta ra không?"
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, ngón tay câu lên, ngân tuyến tự động buông Đông Lẫm ra, từ trên mu bàn tay hắn chậm chạp lui trở về giữa cổ tay Sơ Tranh.
Đông Lẫm sờ cổ tay, ánh mắt nhìn qua cổ tay cô một hồi lâu, không biết tại sao lại bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
"Nàng... tức giận sao, khế ước này sẽ không có ảnh hưởng gì đối với nàng..."
Đông Lẫm biết cái khế ước kia, nhưng hắn cũng không nhớ rõ mình làm khi nào.
Là khi mình mất đi ý thức làm ra...
Nhưng người này chính là hắn, Đông Lẫm không có cách nào phủ nhận.
"Không có." Sơ Tranh nói: "Chàng muốn làm loại khế ước này với ta thì có thể trực tiếp nói với ta, không cần thiết phải làm chuyện vừa rồi."
"Nàng không tức giận?"
"Tại sao phải tức giận?" Sơ Tranh không hài lòng lắm với một chuyện khác: "Chàng có thể đừng tùy tiện biến đổi được không."
Như thế rất đáng sợ đấy được không!!
Rất dễ bị đánh!!
"Ta cũng không có cách nào..."
"Vậy thì khống chế một chút."
"Không khống chế được."
Khi tâm tình của hắn không tốt lắm hoặc là có một chút nhân tố khác, hắn sẽ đột nhiên mất đi ý thức.
"Chàng xác định trong thân thể chàng không có thứ gì kỳ kỳ quái quái đấy chứ?" Sơ Tranh ngờ vực hỏi hắn.
Đông Lẫm: "..."
Hắn đương nhiên xác định.
Đông Lẫm hỏi Sơ Tranh mấy ngày nay đi làm gì, Sơ Tranh lập tức xuống dưới, lùi về trong ghế, qua loa trả lời hai câu.
Đông Lẫm hỏi mấy lần, đều không nhận được đáp án chuẩn xác.
Sơ Tranh không nói, Đông Lẫm cũng không có cách nào.
-
Một tháng sau.
Nam nhân áo bào đen đưa vũ khí đã đúc xong cho Đông Lẫm.
Xương Tuyết Long chế tạo vũ khí, nhìn qua có chút giống ngọc, nhưng nhìn nó cũng không cùn, ngược lại vô cùng sắc bén.
Bởi vì cho nữ tử dùng, cho nên chế tạo rất khéo léo, trong tay Đông Lẫm, thì càng lộ vẻ tinh tế khéo léo.
Đông Lẫm rất hài lòng với vũ khí này, nghĩ đến chắc có lẽ Sơ Tranh sẽ thích.
"Điều kiện của ngươi..."
"Không cần." Nam nhân áo bào đen nói: "Tâm tình tốt, tặng ngươi."
Đông Lẫm: "..."
Người này hắn quen biết rất nhiều năm, từ trước đến nay luôn trao đổi đồng giá, có bao giờ hảo tâm như vậy đâu?
Nam nhân áo bào đen: "Trước kia ta từng nghĩ người như ngươi sẽ chọn hạng người gì làm đạo lữ của mình. Ta không nghĩ tới, ngươi lại chọn một Yêu tộc, còn là đồ đệ của mình. Đông Lẫm tiên tôn, ngươi đừng quên đi thân phận của ngươi."
Ánh mắt sắc bén của Đông Lẫm quét qua.
Hắn không để ý chuyện người khác nhìn ra quan hệ của hắn và Sơ Tranh.
Nhưng chuyện Sơ Tranh là yêu...
Nam nhân áo bào đen: "Yên tâm, ta sẽ không rời khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không nói lung tung với người bên ngoài."
Đông Lẫm nắm chặt kiếm trong tay: "Đa tạ."
Nam nhân áo bào đen: "Không cần khách khí."
Hai người đồng thời quay người, nam nhân áo bào đen về phòng của mình, Đông Lẫm cầm kiếm đi tìm Sơ Tranh.
-
Khi Đông Lẫm giao kiếm cho Sơ Tranh, phía trên nhiều thêm một tua kiếm làm vật trang trí.
Sơ Tranh nhìn tua kiếm một lát: "Trong này là gì?"
"... Không có gì, bổ sung thêm mấy linh văn đơn giản." Đông Lẫm bảo Sơ Tranh đi thử xem: "Xem xem xúc cảm như thế nào."
Sơ Tranh đi đến bên cạnh, cầm kiếm vung mấy lần.
Mặc kệ là từ lớn nhỏ hay là trọng lượng, đều vô cùng phù hợp.
Cầm lấy thanh kiếm này, thật giống như sinh ra cộng hưởng với cô.
Trong thân thể có một lực lượng kỳ dị đang cuộn trào, thúc đẩy cô sử dụng thanh kiếm này, phát huy ra thực lực càng lớn hơn.
"Không thể." Sơ Tranh bị người ôm lấy từ phía sau, lồng ngực rộng lớn ấm áp của nam tử chống đỡ lấy phía sau lưng cô, giọng nói vang lên bên tai cô: "Nàng phải học được cách khống chế nó, mà không phải bị nó dẫn dắt."
Sơ Tranh đương nhiên biết chuyện này, cô chỉ muốn thử một chút xem thứ đồ chơi này có uy lực lớn đến bao nhiêu thôi.
Lỡ như chỉ là nhìn qua dọa người, trên thực tế chính là một con tôm chân mềm, giống y như thẻ người tốt thì sao?
Đông Lẫm cầm tay cô, dẫn dắt cô huy động thanh kiếm kia.
"Ta tự biết." Sơ Tranh tránh khỏi hắn, ảnh hưởng ta phát huy!
Đông Lẫm: "..."
Đông Lẫm lui lại, nhìn Sơ Tranh tự vung một lát.
Chờ Sơ Tranh dừng lại, hắn nói: "Lấy một cái tên đi."
"Kiếm của chàng gọi là gì?"
"Vô Sắt."
Sơ Tranh dựa theo tên của Đông Lẫm, thuận miệng nói ra một cái tên: "Vô Tuyết."
Đông Lẫm nghe thấy hai cái tên gần giống nhau, vành tai không khỏi đỏ lên: "Nàng chắc chắn sao?"
"Ừ." Một cái tên mà thôi, không phải còn có thể đổi sao.
【...】 May mà thẻ người tốt không thể nghe thấy những thứ loạn thất bát tao mà cô nghĩ tới.
"Sư tôn đây là tặng tín vật đính ước sao?"
"... Ừ." Đáy lòng Đông Lẫm dâng lên sự gấp gáp: "Nàng thích không?"
"Thích... Sư tôn tặng đều thích." Cho dù chàng tặng cây cỏ, ta cũng phải trái lương tâm nói thích.
Vì thẻ người tốt mà mất đi linh hồn.
Chàng nha, ta vì chàng mà nỗ lực quá nhiều, chàng đừng khiến ta thất vọng.
-
Đông Lẫm lại dẫn Sơ Tranh đi tìm vỏ kiếm, chờ làm xong những thứ này, mới mang theo cô trở về Vân Tông.
Thiên Tịnh Phong hoàn toàn yên tĩnh, phòng đã từng bị hủy đi, đã được xây dựng lại một lần nữa.
"Đông Lẫm tiên tôn."
Vân Tông biết Đông Lẫm trở về, vội vàng phái đệ tử đi lên mời hắn đến nghị sự.
Sơ Tranh nghĩ đến có thể là chuyện phong ấn kia, không muốn xen vào, xách kiếm chuẩn bị trở về gian phòng.
"Chuyện gì?"
"Là... Là liên quan tới Diệp sư muội." Đệ tử kia đối mặt với Đông Lẫm, nói chuyện cũng không lưu loát.
Diệp sư muội?
Diệp Lạc?
Sơ Tranh quay lại, đứng sau lưng Đông Lẫm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử kia cũng không dám nói, chỉ nói Đông Lẫm đi qua trước.
"Nàng nghỉ ngơi trước..."
Sơ Tranh lén lút kéo tay hắn: "Ta đi cùng sư tôn."
Đông Lẫm không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên làm như thế, vội quay đầu nhìn đệ tử kia, thấy đệ tử kia cúi đầu, lúc này mới thở phào.
Hắn muốn rút tay về, nhưng thử hai lần cũng không rút được.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Sơ Tranh một chút, trầm giọng bảo đệ tử kia dẫn đường.
Sơ Tranh chỉ muốn Đông Lẫm dẫn theo cô lên, ngược lại không muốn những chuyện khác, cho nên sau khi Đông Lẫm thỏa hiệp, cô liền buông tay ra, lui ra phía sau một bước, đi theo.
-
"Tiên tôn..."
"Tiên tôn ngài về rồi."
"Đông Lẫm tiên tôn."
Trên đường đi qua, các đệ tử Vân Tông dồn dập hành lễ.
Một tay Đông Lẫm thả trước người, một tay chắp sau lưng, đích thị là tư thái của một Tiên tôn tôn quý thanh lãnh, cự người ngàn dặm.
Đệ tử dẫn đường đưa bọn họ đến Hình Pháp đường của tông môn.
Trưởng lão chấp pháp của Hình Pháp đường đang chờ ở bên trong, Đông Lẫm đi vào, trưởng lão chấp pháp lập tức ra đón.
"Đông Lẫm tiên tôn."
Đông Lẫm tiên tôn gật đầu, ánh mắt đảo qua bốn phía, giọng điệu lãnh đạm hỏi: "Diệp Lạc xảy ra chuyện gì?"
Trưởng lão chấp pháp ấp a ấp úng: "Đông Lẫm tiên tôn, Diệp Lạc nàng..."
Dường như trưởng lão chấp pháp không biết nên nói thế nào, trực tiếp lấy Ngọc Thạch được bảo tồn tốt ra: "Tiên tôn, mời ngài xem."