Sơ Tranh quan sát cái hộp nhỏ trong tay, từng sợi kim quang phát ra từ trên hộp, trông rất đẹp mắt.
Sơ Tranh cầm hộp chuẩn bị đi đưa cho Kinh Phá, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh lùng: "Đứng lại!"
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện.
"Sư phụ, ta không sao... Chỉ là kim đan kia." Yến Hồng Nghê nằm trong ngực Mạnh Vị Hàn, mềm giọng cáo trạng.
Nam nhân cũng không lập tức lên tiếng, mà lấy từ trong tay áo ra một vật.
Sau đó ánh mắt nam nhân nhìn qua lập tức trở nên khác biệt.
Sơ Tranh biết, chắc hẳn hắn ta biết cô là ai.
Sơ Tranh xoay người: "Ngươi cướp thân thể ta, ta cướp một viên kim đan của ả mà thôi, ngươi còn muốn đòi về? Đường đường là trưởng lão tông môn mà không biết xấu hổ như thế à?"
Rõ ràng vẻ mặt Mạnh Vị Hàn cứng đờ.
Cô cũng dám nói thẳng ra...
Thế này không giống như hắn ta nghĩ tới.
Mạnh Vị Hàn từng nghĩ tới, nếu như bọn họ còn có thể gặp mặt, nàng sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn mình.
Là chất vấn, hay là khổ sở?
Hoặc là phẫn nộ oán hận...
Nhưng đều không có.
Cô cứ lạnh lùng nhìn mình như vậy, giống như nhìn một kẻ râu ria.
Chẳng biết tại sao, đáy lòng Mạnh Vị Hàn lại có mấy phần áy náy.
Phần áy náy kia tới rất mãnh liệt, khiến cho trong lúc nhất thời hắn ta quên cả suy nghĩ.
Sơ Tranh thấy Mạnh Vị Hàn không lên tiếng, trực tiếp quay người đi.
"Sư phụ..." Yến Hồng Nghê trầm thấp kêu một tiếng, không biết vì sao Mạnh Vị Hàn không ngăn cản cô.
Còn có lời vừa rồi cô nói...
Yến Hồng Nghê cũng không rõ chuyện phát sinh ở giữa lắm, nhưng ả cũng biết rõ thân thể này là của người khác.
Vậy...
Đáy mắt Yến Hồng Nghê cực nhanh hiện lên một tia tối tăm.
Cho nên cô chính là chủ nhân chân chính của thân thể này?
Đồ đệ trước kia của Vị Hàn...
Yến Hồng Nghê cũng không thích thân thể này, khi ả không ở đây, thân thể này thay thế ả, ở bên cạnh Mạnh Vị Hàn, gọi hắn ta là sư phụ.
Sau khi ả trở về, còn phải dùng tên của nàng ta, thân phận của nàng ta... Đứng bên cạnh Mạnh Vị Hàn.
Yến Hồng Nghê cảm thấy rất không thoải mái.
Sự ghen ghét của nữ nhân chưa từng có một logic nào có thể lý giải được cả.
-
Mạnh Vị Hàn xuất hiện, đám người đằng sau đã dừng lại.
Mạnh Vị Hàn rất nổi tiếng, không ít người biết, cho dù không biết, bây giờ cũng đã được phổ cập khoa học một lần, còn ai dám động thủ.
Vừa rồi Yến Hồng Nghê lại gọi hắn ta là sư phụ.
Vậy đây vị đồ đệ tên Sơ Tranh của Mạnh Vị Hàn à?
Nghe nói lúc trước Mạnh Vị Hàn vì đồ đệ này mà không tiếc cả mạng.
Nghe bảo cưng chiều đến tận xương tủy, kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, chỉ cần đồ đệ muốn, hắn ta cũng có thể tìm đến cho nàng.
Có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Nếu Sơ Tranh biết suy nghĩ của những người này, chỉ có thể haha vào mặt bọn họ.
Mạnh Vị Hàn muốn mạng của nguyên chủ!
Tốt với nàng như vậy, cũng chỉ là để sau khi Yến Hồng Nghê trở về, có thể tiếp quản thân thể nguyên chủ dễ dàng hơn.
Vậy cũng đúng là dụng tâm lương khổ đấy!
-
Sơ Tranh cầm cái hộp nhỏ kia đến trước mặt Kinh Phá: "Này."
Thiếu niên bưng lấy kim đan, thần sắc không nói nên lời là mờ mịt hay là vô tội, lại có chút ngốc manh.
Một hồi lâu sau, thiếu niên nhỏ giọng nói: "Ta... Vừa rồi muốn nói, kim đan này... Có vấn đề."
"Hả?"
"Kim đan này..." Dường như Kinh Phá sợ nói sai, dao động không chừng.
"Đừng sợ, nói đi." Sơ Tranh động viên hắn.
"Ta cảm thấy nó không phải đồ tốt."
"Cảm thấy?"
Kinh Phá cúi đầu xuống, nhẹ gật đầu thật khẽ.
Kinh Phá cũng không có tu vi, vậy cảm thấy từ đâu?
Thiên phú dị bẩm?
Ừm...
Cũng không phải là không thể.
"Không có tác dụng với ngươi sao?"
"..." Không có.
Hắn lấy thứ này làm gì.
Sơ Tranh thuận miệng nói: "Cướp cũng đã cướp, ngươi cầm chơi đi."
Kinh Phá: "..." Còn có... Kiểu như vậy sao?
Kinh Phá cũng không muốn lắm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bưng cái hộp nhỏ biết phát sáng kia.
Yến Hồng Nghê không biết phải làm sao, có thể ngăn chặn những ánh sáng đó...
Ầm ầm ——
Mặt đất đột nhiên lắc lư, Sơ Tranh chống vào mép quan tài mới không ngã sấp xuống.
Thứ gì?
Phía dưới có thứ gì đó đang đánh nhau sao?
Ầm ầm ——
Mặt đất lắc lư dữ dội hơn.
Kiến trúc trong trấn không chịu nổi loại chấn động này, bắt đầu ầm ầm sụp đổ.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, người bên kia giống như hạt đậu trên cái sàng, bị điên cuồng lắc lư trái phải.
"Ma thú... Ma thú đến rồi!!"
Có người nhìn thấy bụi mù ở chỗ sâu, ma thú đen ngòm đang trào ra.
Bọn nó giống như xông từ dưới nền đất lên, liên tục không ngừng, chỉ nhìn một chút cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Nhiều ma thú như vậy...
Lúc này đám người chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy!
Ngay cả Mạnh Vị Hàn cũng có suy nghĩ giống vậy, ôm Yến Hồng Nghê, dưới chân điểm nhẹ mặt đất, vọt lên không trung.
Mạnh Vị Hàn theo bản năng nhìn xuống phía dưới.
Bên trong phế tích, cô gái hững hờ chống vào mép quan tài, nói chuyện với người bọc lấy áo choàng trắng, không thấy rõ dung mạo trong quan tài.
Hoàn cảnh như vậy...
Nhìn cô lại giống như đang ở ven hồ phong cảnh tươi đẹp, nhàn nhã lại tùy ý, không thấy nửa phần bối rối.
Mạnh Vị Hàn: "..."
Linh hồn trong thân thể ấy thật sự là đồ đệ mà hắn ta nuôi nhiều năm sao?
Vì sao lại...
Hoàn toàn không giống.
Nhưng giám hồn thạch sẽ không lừa hắn ta, nên đây hẳn là nàng.
"Sư phụ..." Giọng nói run rẩy của Yến Hồng Nghê kéo suy nghĩ của Mạnh Vị Hàn về.
Mạnh Vị Hàn thu tầm mắt lại, cực nhanh lao về phía khu vực an toàn.
Yến Hồng Nghê hơi quay đầu, nhìn xuống phía dưới.
Lúc này bọn họ cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc bị ma thú xông qua ngã sập xuống.
Đã không thể nhìn thấy cô gái kia nữa.
Vừa rồi Vị Hàn đang nhìn cái gì? Cảm thấy có lỗi với nàng sao?
Yến Hồng Nghê suy nghĩ lung tung trong lòng, hận không thể làm cho người kia hoàn toàn biến mất.
-
Trấn Kim Thiền đã biến thành phế tích, thi thể ma thú nằm ngang trên mặt đất, không còn hơi thở.
Sơ Tranh ngồi trên một tấm ván gỗ, bên chân nằm một con ma thú, cô đang dùng dao găm móc linh hạch trong thân thể ma thú ra.
Linh hạch có lớn có nhỏ.
Sau khi Sơ Tranh móc ra, tiện tay ném đi, ném vào trong quan tài.
Thiếu niên bọc lấy áo choàng buông mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo và mái tóc bạc trắng kia, đang cúi đầu xếp những linh hạch kia sang một góc quan tài.
"Bao nhiêu?"
Sơ Tranh hỏi hắn.
"... 1328 viên." Thiếu niên ghé vào mép quan tài, ngoan ngoãn trả lời.
Sơ Tranh chuyển dao găm, quay đầu nhìn xung quanh.
Ma thú nhìn chằm chằm, không dám công kích, chỉ có thể gầm nhẹ với cô.
Sơ Tranh cũng không muốn động.
Những ma thú này dường như...
Nói thế nào nhỉ.
Nhìn thấy cô là có chút hưng phấn.
Ừ... Loại hưng phấn như nhìn đồ ăn ấy.
Cho dù bị giá trị vũ lực của cô chấn nhiếp, thì vẫn muốn xông lên.
Cho nên bắt bọn chúng nghe lời căn bản là chuyện không thể nào.
Trấn áp chắc chắn là cạo chết toàn bộ rồi...
Bên ngoài còn có nhiều ma thú như vậy, cô giết tới khi nào mới hết?
Sơ Tranh cắm dao găm vào trong tấm ván gỗ, đứng dậy, phủi phủi tay.
Phải làm một chiêu lớn thôi!
Sau cùng có thể giải quyết trong một lần duy nhất!
Sơ Tranh vươn tay về phía thiếu niên trong quan tài: "Trên người ngươi có thuốc độc không?"
Kinh Phá chớp mắt, mấy giây sau cúi đầu xuống, mặt kiểu "ta không có".