Thẻ người tốt có hay không Sơ Tranh còn không rõ ràng sao?
Trước đó hắn biến hai người kia thành dáng vẻ ấy cơ mà.
"Lấy ra."
"..."
Kinh Phá tìm kiếm soạt soạt, một hồi lâu sau lấy ra mấy cái bình sứ, một mạch nhét cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Nhìn đi! Độc dược của người ta không chỉ có một loại đâu.
Hơn nữa còn là bình lớn!
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Kinh Phá, cầm những thứ độc dược kia rời đi.
Thật lâu sau Kinh Phá mới giơ tay sờ lên nơi bị Sơ Tranh sờ qua, gương mặt không khỏi đỏ lên.
-
Độc dược của Kinh Phá dùng rất tốt, đối phó với ma thú cũng không đáng kể.
Sơ Tranh giải quyết đám ma thú kia, trở lại một bên quan tài, lại giơ tay sờ đầu hắn: "Rất lợi hại."
Kinh Phá mấp máy môi, hơi cúi đầu xuống, màu đỏ ửng trên gương mặt lan tràn đến tận lỗ tai.
"Ngươi... Ngươi không cảm thấy... Những thứ kia..." Kinh Phá nói không thành câu, không biết đang muốn biểu đạt cái gì.
Sơ Tranh sờ dọc theo tóc hắn xuống: "Từ từ nói."
Kinh Phá cẩn thận liếc nhìn cô một cái, hít sâu một hơi, cố gắng để mình nói được một câu trọn vẹn.
"Những thứ... Độc dược kia rất tàn nhẫn sao?"
"Có ích là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?" Ngón tay Sơ Tranh xuyên qua tóc hắn, nhẹ nhàng thưởng thức.
"Nhưng mà..."
Kinh Phá cúi thấp đầu, hai tay giao nhau, hung hăng bóp lấy lòng bàn tay mình.
Giọng nói của hắn thấp đến mức không thể nghe thấy, mơ hồ có chút xíu tủi thân: "Nhưng mà... Sư phụ ta nói... Ta không xứng hành y cứu người."
"Ông ta nói lung tung." Con chó điên nào nói thẻ người tốt của ta như vậy!
Thiếu niên vội vàng ngước mắt, một giây sau lại cụp xuống: "Nhưng... Trước kia sư phụ rất tốt với ta."
"Ừ, về sau ta cũng sẽ rất tốt với ngươi." Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn.
Dường như thiếu niên không hiểu, đôi môi bị hắn mím đến hơi trắng bệch hơi mở ra, trên mặt lộ ra một tia mờ mịt.
Ngây ngốc, có chút đáng yêu.
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên mặt hắn một lát, dời ánh mắt đi: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi rất tốt."
Kinh Phá: "Ta... Rất tốt sao?"
"Ừ, ngươi là tốt nhất." Khen thẻ người tốt nhiều nhiều!
Không biết Kinh Phá bị làm sao, đột nhiên trùm mũ trùm về, ôm đầu gối ngồi trong góc, chôn đầu ở trong khuỷu tay.
Sơ Tranh: "..."
Làm sao nữa đây!
Sơ Tranh gãi gãi đầu, không hiểu thẻ người tốt lại làm sao.
-
Sơ Tranh phát hiện trong đám ma thú này cũng không có con Kim Thiền kia.
Không biết là bị bọn ma thú này giết chết, hay là trốn ở phía dưới dưỡng thương.
Sơ Tranh đến gần đó nhìn một chút, trong phòng ốc còn chưa bị phá hư còn có thi thể.
Nhìn bộ dạng thì chắc là bị ma thú giết.
Nhưng tại sao đám ma thú này lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là vì Yến Hồng Nghê?
Hay là nguyên nhân khác?
Nơi này không nên ở lại lâu, phải mau chóng rút lui thôi.
Dẫn Kinh Phá rời khỏi trấn Kim Thiền, không nghĩ tới bên ngoài trấn còn không ít người "mai phục".
Sơ Tranh vừa đi ra ngoài thì đã bị bọn họ bao vây.
Ma thú quá nhiều, mấy người như bọn họ chắc chắn sẽ đánh không thắng.
Rút lui là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bọn họ nhớ thương viên kim đan kia, cho nên đều ở lại bên ngoài, không hề rời đi.
"Ma đầu! Ngươi còn chưa chết!"
"Làm ngươi thất vọng rồi, thật sự rất xin lỗi." Câu xin lỗi này làm gì có nửa phần xin lỗi, ngược lại giống như đang trào phúng.
Sơ Tranh không trông thấy Mạnh Vị Hàn và Yến Hồng Nghê, không biết có phải đi rồi không.
"Ma đầu, đám ma thú kia là ngươi gọi tới đúng không!" Đột nhiên có người phúc chí tâm linh* hét lên một tiếng.
(*Phúc chí tâm linh (福至心灵): Phúc đến thì lòng cũng sáng ra; Khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn.)
Sơ Tranh rất vô tội: "Không phải ta, ta không có, ngươi đừng nói lung tung!"
Sao nồi nào cũng úp hết lên đầu ta thế!
Các ngươi hơi quá đáng rồi đấy!
Nói nhảm vài câu, người đối diện chờ không nổi trước, nói vào chủ đề chính: "Trầm Âm, giao kim đan ra đây!"
Sơ Tranh đảo mắt nhìn qua bọn họ: "Các ngươi đủ chia không?"
Kim đan chỉ có một viên, người đối diện lại nhiều như vậy, chẳng lẽ một người liếm một miếng sao?
"Ngươi quan tâm chúng ta đủ chia hay không làm gì, ngươi mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"
Lúc này suy nghĩ của những người này giống nhau, trước tiên lấy được kim đan tới tay rồi nói sau.
Sơ Tranh ấn cổ tay, thở dài trong lòng.
Được thôi.
Là bọn họ không cho ta làm người tốt!
"Mọi người cùng nhau xông lên!" Vì kim đan, có lẽ đám người này đã quên chuyện lúc trước.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn.
Quy tắc của Cửu Châu Đại Lục là như thế.
-
Rầm ——
Răng rắc ——
Cây cối bị người chặn ngang đụng gãy, lá cây bay lả tả xuống, ngân mang xuyên qua phiến lá, bay về phía nam nhân cầm búa lớn.
Nam nhân liếc mắt qua thoáng thấy một vòng sáng ngời, theo bản năng tránh đi.
Vòng sáng kia lướt qua bên cạnh gã, dừng lại giữa không trung vài giây, bỗng nhiên quay trở lại, phân tán thành vô số mảnh ánh sáng, quấn lên bốn phương tám hướng.
Nam nhân kinh hãi, vung búa nện xuống.
Nhưng mà những thứ kia lại giống như có ý thức tự chủ, tuỳ tiện tránh đi, cũng lấy góc độ xảo trá cuốn tới lần nữa.
Xúc cảm lạnh buốt trèo lên mắt cá chân, cảm giác trói buộc khiến cho gã cúi đầu nhìn.
Nhưng chỗ mắt cá chân không có gì cả.
Cảm giác trói buộc lạnh buốt lan tràn đến bên hông, ngực, cổ...
"A a a a..." Cảm giác ngạt thở làm người kia mất bình tĩnh, bắt đầu xoay vòng tại chỗ.
Theo như cái nhìn của người ngoài, đại khái chính là người kia đánh đánh đánh, rồi đột nhiên phát điên.
Ma đầu kia dùng tà thuật gì!
Đây là suy nghĩ thống nhất của tất cả mọi người.
"Ma đầu! Dừng tay! Nếu không ta sẽ giết hắn!"
Bên phía quan tài, không biết có một người mò qua từ khi nào.
Lúc này gác đao trên cổ Kinh Phá, hung thần ác sát uy hiếp Sơ Tranh.
Người này vẫn luôn đi theo cô, chắc có lẽ là người quan trọng với cô, lúc này dùng hắn để uy hiếp là chuyện không thể tốt hơn.
Hai tay Kinh Phá nắm lấy mép quan tài, bị dọa phát sợ còn chưa kịp phản ứng, cả người nhìn rất ngơ ngác.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ không mặn không nhạt nhìn một chút, căn bản không hề dừng tay.
Vừa ấn người xuống đất, vừa nói: "Có bản lĩnh thì ngươi động vào hắn thử xem."
Giọng nói lạnh lẽo của cô gái không khỏi có lực xuyên thấu.
"Ngươi!"
Sơ Tranh không thèm nhìn bên kia nữa, giải quyết người cách mình gần nhất.
"Mẹ!"
Người khống chế Kinh Phá không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ có phản ứng như vậy, hung hăng mắng một tiếng.
Người này đi cùng ma đầu kia, chắc có lẽ cũng không phải người tốt lành gì.
Cho nên gã cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Muốn trách thì trách ả đi!"
Nam nhân giơ tay chém xuống.
Nhưng gã không hề trông thấy cảnh tượng máu tươi văng tung tóe.
Mà là thân thể gã đổ ra phía sau.
Toàn thân vô lực, trước mắt choáng váng từng trận, toàn bộ thế giới dường như cũng đang quay cuồng.
Bị sao đây?
Bóng người trắng như tuyết nhô đầu ra khỏi quan tài.
Lúc này gã vừa vặn nhìn thấy gương mặt dưới mũ trùm.
Nam nhân trừng lớn mắt, trong cổ họng gian nan phát âm ra thanh vỡ vụn: "Ngươi... là ngươi..."
Gương mặt kia...
Gã tuyệt đối sẽ không quên.
Lông mi Kinh Phá run rẩy, đi từ trong quan tài ra, ngồi xổm bên cạnh người kia: "Ngươi biết ta?"
Đáy mắt nam nhân ẩn ẩn có sợ hãi: "Tuyệt... Y lâu..."
Kinh Phá lấy ra một viên đan dược màu đỏ, đẩy miệng nam nhân ra nhét vào.
Nam nhân không có chỗ mà phản kháng, bị ép nuốt thứ đó xuống.
"Ngươi... Ngươi cho ta ăn thứ gì?"
"Thăng tiên đan." Giọng nói của thiếu niên rất yếu ớt, giống như người bị ức hiếp là hắn vậy: "Rất quý báu."