"Trước để cho công chúa điện hạ của chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Ân Vấn ra hiệu người bên cạnh tiến lên đưa Lương Thư Tuyết sang bên cạnh.
"Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra..." Lương Thư Tuyết hoảng sợ giãy dụa: "Buông ra... Đừng đụng vào ta! Tế, tế ti đại nhân... Cứu mạng, tế ti đại nhân cứu ta!!"
Trong con ngươi của Lương Thư Tuyết phảng phất như có ánh sáng.
Đinh đinh đang đang ——
Tiếng lục lạc từ xa mà đến gần.
Ân Vấn nhìn sang bên kia.
Nam nhân mặc thường phục của tế ti màu nguyệt bạch, chậm rãi đi ra, bên cạnh hắn có một con đại cẩu đen tuyền đi theo, bên trái là một tiểu thiếu niên nhìn không lớn lắm.
Nam nhân khuôn mặt tuyệt mỹ, trên thân lộ ra khí tức thánh khiết, cho dù là nam nhân nhìn, thì cũng nhịn không được mà bị hắn hấp dẫn.
Đôi mắt Ân Vấn hơi nheo lại.
Có người lướt qua bên cạnh y, cơ hồ là vừa đảo mắt đã đến trước mặt nam nhân kia.
"Sao chàng lại tới đây?"
Tế ti trẻ tuổi trầm mặt, giọng điệu không tốt lắm, hỏi: "Hẳn là ta phải hỏi nàng, vì sao không nói lời nào đã đi."
Nàng có biết mấy ngày nay mình trôi qua như thế nào không.
Sơ Tranh: "..."
Ta đây không phải là đến báo thù cho chàng sao?
Sao lại hung với ta?
Vật nhỏ thật lợi hại nha!
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên y phục của Linh Tích, trên vạt áo màu nguyệt bạch, không biết bị thứ gì gẩy ra mấy lỗ thủng, tóc cũng hơi lộn xộn, có thể thấy được đoạn đường hắn đi tới đây, liền không chút chú ý xung quanh.
Sơ Tranh giơ tay vuốt lại mái tóc cho hắn.
"Không sao chứ?"
"Nàng không sao ta liền không sao." Linh Tích rủ mi mắt xuống, nói khẽ: "Nàng là sinh mệnh của ta."
Bộ dáng kia vừa ủy khuất lại vừa đáng thương.
Giống như Sơ Tranh vứt bỏ hắn vậy.
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi ngừng lại, một lát sau nhẹ cọ lên gương mặt hắn một chút: "Ta không sao, ta có thể bảo vệ tốt cho mình, chuyện duy nhất chàng cần phải làm là bảo vệ tốt chính mình." Sau đó cảm thấy ta là người tốt là được.
"Tế ti đại nhân!"
Lương Thư Tuyết ở bên kia hô to, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Linh Tích cầm tay Sơ Tranh, lần theo âm thanh, nhìn sang phía Lương Thư Tuyết, khôi phục lại bộ dáng thần thánh tôn quý của tế ti đại nhân Thần Điện.
Cửu Khúc thấp giọng nói lại tình huống lúc này cho Linh Tích nghe.
"Tế ti..." Ân Vấn cười lên tiếng: "Xem ra hôm nay vận khí ta không tệ, vốn cho rằng phải phí một phen trắc trở, không nghĩ tới tế ti đại nhân lại đích thân tới."
Ánh mắt Sơ Tranh hơi liễm.
Chuyện này còn dính dáng đến Linh Tích.
"Ân Vấn." Linh Tích chuẩn xác kêu lên tên của Ân Vấn.
Sơ Tranh ghé mắt nhìn lại, Linh Tích nắm chặt tay cô, Sơ Tranh cảm giác được lòng bàn tay khô ráo của hắn, dần dần có cảm giác ướt át.
"Ha ha ha ha, không nghĩ tới tế ti đại nhân còn nhớ rõ ta." Ân Vấn cất tiếng cười to: "Đôi mắt của tế ti đại nhân vẫn tốt chứ?"
Linh Tích cầm tay Sơ Tranh, bỗng nhiên dùng sức.
Ánh mắt Ân Vấn dao động trên người Sơ Tranh và Linh Tích một vòng, không rõ ý vị mà nói: "Không nghĩ tới Sơ Tranh cô nương, và tế ti đại nhân lại có quan hệ tốt như vậy."
Sơ Tranh vỗ nhẹ mu bàn tay hắn: "Đừng sợ."
Sơ Tranh không biết giữa Ân Vấn và Linh Tích có ân oán gì, nhưng nếu đã làm hắn không vui, vậy thì xử lý toàn bộ là được rồi.
Giọng nói êm tai của nữ tử rơi vào bên tai, sợi dây cung căng cứng trong lòng Linh Tích, đột nhiên giãn xuống.
"Tế ti đại nhân, đồ vật người bảo quản lâu như vậy, cũng nên trả lại cho ta..."
Ân Vấn còn chưa nói hết lời, ngôi mộ tập thể phía sau y đột nhiên có động tĩnh.
Ngân quang mà mắt trần có thể thấy được du tẩu theo quỹ tích của trận pháp.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng của ma pháp trận trên ngôi mộ tập thể, liền bị ngân quang thay thế.
Cái này...
Không đúng!
Trong mấy đại nguyên tố, tại sao có thể có ma pháp màu bạc.
Ân Vấn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh cho y một ánh mắt lạnh như băng, ngón tay xẹt qua không trung, ngân quang có cảm ứng, đột nhiên lặn xuống.
Biểu tình trên mặt Ân Vấn đã không nhịn được, cơ hồ là vọt tới phía trên ngôi mộ tập thể.
Ngân quang đã thẩm thấu vào trong bùn đất, thoáng qua liền biến mất không thấy gì nữa.
Ầm ầm ——
Mặt đất lắc lư, người đứng ở biên giới của ngôi mộ tập thể, trực tiếp bị chấn vào trong ngôi mộ tập thể.
Ân Vấn lui lại hai bước, đáy mắt có ánh sáng loé lên, ma pháp trận to lớn chậm rãi dâng lên.
Đây, đây chính là triệu hoán trận kia?!
Triệu hoán trận này không thể triệu hoán Thần Hắc Ám.
Nhưng có thể triệu hoán quyền trượng ma pháp của Thần Hắc Ám.
Lấy được quyền trượng kia, y liền có thể đạt được lực lượng của Thần Hắc Ám...
Nhưng mà Ân Vấn còn chưa kịp kích động, thì cái ma pháp trận kia đột nhiên bắt đầu sụp đổ, ngân quang xuyên qua chính giữa, tựa như có thể ngưng tụ thành
"Không... Không..."
"Không!"
"Ngươi đã làm gì!"
"Ngươi đã làm gì!"
Ân Vấn không cách nào ngăn cản ma pháp trận tan rã, lửa giận ngập trời trừng mắt nhìn Sơ Tranh, nguyên tố ám trên thân không ngừng tuôn ra, ẩn ẩn có xu thế mất khống chế.
Sơ Tranh đại khái đã hiểu được vì sao lúc trước y có thể sử dụng ma pháp hệ thủy.
Con rối kia, cũng là một người.
Hơn nữa còn là ma pháp sư hệ thủy, cho nên khi Ân Vấn khống chế hắn, làm con rối của mình, cũng giao phó cho hắn mấy phần dung mạo tương tự, con rối có thể sử dụng ma pháp hệ thủy, cũng có thể sử dụng ma pháp hệ ám của Ân Vấn.
"Như ngươi thấy."
Rõ ràng như vậy, còn muốn ta nhắc nhở à.
Ma pháp trượng trong tay Ân Vấn vung lên, ma pháp hệ ám chen chúc mà ra.
Thực lực của Ân Vấn hoàn toàn không giống như người trước đó Sơ Tranh gặp phải, Diệp Thư Lương cũng không thể so sánh được, cỗ lực lượng kia cường hãn, cả kinh đến mức lông tơ trên cánh tay Sơ Tranh đều dựng lên.
Không phải cô sợ hãi.
Là phản ứng bản năng của thân thể này.
Động tác Linh Tích nhanh chóng, kéo Sơ Tranh ra phía sau, đỡ được mấy đạo công kích kia.
"Dừng lại, ngươi dừng lại cho ta!!"
Ân Vấn âm trầm nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, ám ma pháp như không cần tiền đánh về phía Sơ Tranh.
Ma pháp hệ ám và ma pháp hệ ánh sáng xen lẫn trên không trung.
Sau khi va chạm sinh ra khí lãng, giống như thủy triều tản ra xung quanh.
Rừng rậm bị khí lãng mạnh mẽ kia chặt đứt, ào ào đổ xuống một mảnh.
Khi Linh Tích chuẩn bị buông Sơ Tranh ra, cô dùng một tay kéo người ra phía sau, đẩy sang phía Cửu Khúc, lách mình nghênh đón Ân Vấn.
Nam nhân sao có thể chém chém giết giết.
Loại chuyện này giao cho cô làm là tốt rồi.
Thân ảnh của Sơ Tranh và Ân Vấn không ngừng va chạm rồi lại tách ra.
Ân Vấn không chỉ có ám ma pháp cường đại, mà công phu quyền cước cũng không kém, không cần ma pháp cũng có thể so chiêu với Sơ Tranh.
Nhưng mà lợi hại hơn nữa, cũng không sánh bằng —— Sơ Tranh âm thầm đánh lén.
Ngân tuyến trải trên mặt đất, khi Ân Vấn đạp xuống, ngân tuyến đột nhiên túm chặt, kéo về phía một thân cây khô héo bên cạnh.
Thân thể Ân Vấn bị đập lên tàng cây.
Ầm ——
Cổ tay Ân Vấn bị kéo xuống, trên cổ tay tê rần, ma pháp trượng thuận tiện đổi chủ.
Sơ Tranh cầm ma pháp trượng của y, đứng ở bên cạnh.
"Ngươi..."
Ầm!
Ma pháp trượng đập vào đầu Ân Vấn.
Con ngươi Ân Vấn hơi trừng lớn, dường như không thể tin được Sơ Tranh lại dám đánh đầu mình.
Sơ Tranh: "..."
Thế mà không ngất?
Ma pháp trượng này cũng quá kém cỏi đi!
Gõ người mà cũng không gõ ngất được.
Sơ Tranh nhanh chóng bổ thêm hai lần.
Cho dù tố chất thân thể của Ân Vấn tốt đến mấy, bị Sơ Tranh xem như củ cải mà gõ, thì trước mắt cũng choáng váng, ý thức dần dần rời xa.
Sơ Tranh nắm ma pháp trượng, nhìn chằm chằm vào Ân Vấn, xác định y thật sự hôn mê, lúc này mới yên tâm ném ma pháp trượng đi.