Ma pháp trận trên ngôi mộ tập thể triệt để tiêu tán.
Ánh sáng ma pháp như tinh quang, chậm rãi rơi xuống, chôn vùi trong hư không.
Chỉ còn lại một ngôi mộ tập thể trống rỗng.
...
Sơ Tranh quật ngã hết đám người Ân Vấn mang tới, Lương Thư Tuyết được tự do, ngay lập tức bổ nhào về phía Linh Tích.
"Tế ti đại nhân..."
Thanh âm của Lương Thư Tuyết mang theo sự nức nở, phá lệ làm cho người ta thương tiếc.
Nhưng mà nàng ta còn chưa tới gần, liền bị Cửu Khúc ngăn lại.
"Trưởng công chúa điện hạ, vì sao ngươi lại ở chỗ này!"
Lương Thư Tuyết rõ ràng bất mãn, muốn vòng qua Cửu Khúc, tiếp tục nhào về phía Linh Tích.
Nhưng mà Cửu Khúc và Một Tấc một trái một phải phong kín đường đi của nàng ta.
"Ngươi!"
Lương Thư Tuyết dùng đôi mắt đẹp chứa đầy nước, trừng Cửu Khúc, nàng ta lại không nói chuyện với hắn, cũng dám ngăn đón mình!
"Tế ti đại nhân..." Nàng ta cầu cứu nhìn về phía Linh Tích.
Nhưng mà Linh Tích căn bản không nhìn nàng ta —— đương nhiên hắn cũng không nhìn thấy —— hướng mà đôi mắt hắn nhìn, là vị trí của Sơ Tranh.
Lương Thư Tuyết nhìn sang bên kia một chút, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đáy mắt tràn đầy hận ý và ghen ghét rõ ràng.
"Linh Tích."
Tế ti đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, giữa hai đầu lông mày có chút ấm áp, nhấc chân liền đi sang bên kia.
Lương Thư Tuyết muốn theo sau, lần nữa bị Cửu Khúc và Một Tấc cản lại.
Lương Thư Tuyết: "! !"
...
Linh Tích sờ đến Sơ Tranh, trước hết là ôm cô một cái, sau đó chính là một nụ hôn kéo dài.
Đám người nằm trên mặt đất, bị ép vây xem hai người hôn nhau: "..."
Đánh bọn họ, trói bọn họ coi như xong, bây giờ lại còn ở ngay trước mặt bọn họ làm ra loại chuyện này, có còn nhân tính nữa không!
"Lần sau chuyện như vậy, để cho ta tới." Linh Tích ôm Sơ Tranh, lực đạo kia giống như sợ sẽ mất đi cô vậy, lắng nghe kỹ một chút, sẽ phát hiện thanh âm của hắn đều có chút phát run.
"..."
Để chàng đến?
Vậy ta làm gì?
Dốc lòng phải làm một người tốt, há có thể bị chàng đoạt bát cơm!
Kiên quyết không được!
Tuyệt không bị ép kéo ngược lại!
Thế là Sơ • đại lão • Tranh rất là bá khí hỏi: "Ta bảo vệ chàng không tốt sao?" Đây chính là phúc phận người khác cầu cũng không cầu được, vật nhỏ thế mà lại không biết đủ, quá phận!
Mi tâm Linh Tích nhẹ chau lại: "Nhưng phải là ta bảo vệ nàng mới đúng."
Sao có thể để nữ hài tử xông pha lên phía trước được?
Cho dù cô rất lợi hại cũng không được.
Sơ Tranh chờ mong hỏi: "Ta bảo vệ chàng, chàng sẽ cảm thấy ta là một người tốt sao?"
Linh Tích dựa vào cảm giác, sờ đến đỉnh đầu cô: "Nàng ở trong lòng ta, là tốt nhất."
Sơ Tranh: "..."
Ta thấy không đúng!
Linh Tích xác định Sơ Tranh không sao, trái tim đang treo trên cao lúc này mới hạ xuống.
Lúc này trên mặt đất tất cả đều là người, Phú Dục trốn sau một gốc cây, co đầu rụt cổ, không dám ra.
"Mắt của chàng bị làm sao?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"..."
Linh Tích nhìn về phía Ân Vấn bên kia.
Ân Vấn bị treo trên tàng cây theo gió lay động.
...
Năm đó Linh Tích phụng mệnh tiến về địa cung.
Nhưng mà hắn gặp phải Ân Vấn ở dưới địa cung.
Trong địa cung cơ quan trùng điệp, Ân Vấn và hắn đều bị vây khốn, hai người đều muốn giết chết đối phương, nhưng thực lực của bọn họ ngang nhau, không ai giết được ai, chỉ có thể giằng co.
Bị vây ở trong địa cung, vì không muốn chết ở bên trong, hai người liên thủ phá giải cơ quan địa cung.
Quan hệ hợp tác cũng không gắn bó bao lâu, bọn họ rời khỏi chỗ kia, lần nữa khôi phục lại quan hệ ngươi chết ta sống.
Linh Tích bị Ân Vấn làm trọng thương, ngã vào trong một mật thất.
Mật thất chỉ có một cửa ra, Linh Tích lần theo lối ra, lại không nghĩ tới lần nữa gặp phải Ân Vấn.
Không biết Ân Vấn lấy được một viên đá ma pháp từ chỗ nào của địa cung.
Viên đá ma pháp kia sáng long lanh, lớn chừng bằng ngón cái, không giống với những viên đá ma pháp khác.
Khi hai người đánh nhau, Linh Tích không cẩn thận nuốt vật kia vào, vật kia khiến cho thân thể hắn không cách nào động đậy, Ân Vấn muốn giết hắn lấy đá ma pháp ra.
Kết quả là địa cung sụp đổ, hai người đồng thời rơi xuống.
Chờ Linh Tích tỉnh lại, hắn đã ở Thần Điện, đôi mắt... cũng không nhìn thấy nữa.
"Xem ra Ân Vấn muốn lấy đá ma pháp trong thân thể chàng ra." Linh Tích rất ít khi ra khỏi Thần Điện, mà trên Khải Thiên Tế Tự, đó là một cơ hội rất tốt.
Chỉ là không biết viên đá ma pháp đó có lợi ích gì.
Nhưng hẳn là có lên quan đến việc triệu hoán ma pháp trượng của Thần Hắc Ám kia.
Quả nhiên loại chuyện này phải giết từ trong trứng nước!
Nhìn xem!
Bây giờ chẳng phải là thiên hạ thái bình rồi sao? !
Sơ Tranh giống như nghĩ đến chuyện gì đó: "Có lẽ lấy ra mắt của chàng có thể nhìn thấy được."
Linh Tích hơi sửng sốt.
Mắt của hắn...
"Kỳ thật... Cũng không sao, không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng đến ta." Linh Tích thấp giọng nói.
"Chàng cảm thấy mù lòa rất tốt?"
"... Ta có thể trông thấy nàng." Linh Tích nói: "Như thế là đủ rồi."
Bất luận phong cảnh gì trên thế gian này, cũng không thể đem đến cho mình sự cám dỗ lớn như nàng.
Cho nên hắn có thể nhìn thấy hay không, không quan trọng.
Sơ Tranh: "..."
Bao nhiêu cảm tình mà ta ở trong mắt chàng, chính là một đống đồ chơi đen sì đúng không?
Linh Tích nói sang chuyện khác: "Nơi này hẳn là chỗ lúc trước."
"Ừ." Sơ Tranh đang suy nghĩ xem làm sao để moi được đáp án mình cần từ trong miệng Ân Vấn, có chút lơ đãng đáp một tiếng.
Linh Tích không nhìn thấy tình huống trong ngôi mộ tập thể, nhưng hắn có thể trông thấy nguyên tố dị thường trong không khí.
Tổ chức Ám Nguyệt vẫn chưa tuyệt vọng.
Muốn hoàn thành chuyện ban đầu.
Ngôi mộ tập thể mới là thôn xóm nhỏ lúc trước, những trận pháp sinh tế kia, biến thành một ngôi mộ tập thể thật lớn trước mắt.
Lúc trước tổ chức Ám Nguyệt chỉ thiếu một bước cuối cùng, là có thể hoàn thành chuyện bọn họ trù hoạch.
Ân Vấn cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Lấy được đá ma pháp trên người Linh Tích.
Những viên đá ma pháp này đều do Thần Hắc Ám lưu lại, chỉ có thông qua bọn nó, mới có thể có được ma pháp trượng.
Đáng tiếc Sơ Tranh đập hết nồi của bọn họ...
Cửu Khúc cho người truyền tin cho Thần Điện, đến thu thập tàn cuộc nơi này.
Ân Vấn và người của tổ chức Ám Nguyệt đều bị mang đi, Diệp Thư Lương cũng bị mang về.
Sơ Tranh có hơi thất vọng.
Nếu không phải thẻ người tốt ở đây, thì cô liền có thể xử lý bọn họ rồi!
Không thể làm loại chuyện này trước mặt thẻ người tốt.
Phải khắc chế chính mình.
Phú Dục chờ đến lúc sắp rời đi, mới chạy đến bên cạnh Sơ Tranh: "Sơ Tranh, cái kia... Ma pháp trận, thật sự không tồn tại?"
"Không biết."
"? ? ?" Phú Dục lơ ngơ: "Không phải ngươi nói đó là một sát trận... Cuối cùng ngươi còn làm sập trận pháp mà?"
Sơ Tranh lãnh đạm quét hắn một chút.
Sát trận?
Tưởng sát trận là thứ đơn giản, vẽ trên mặt đất hai nét bút, viết chữ sát trận thì chính là sát trận à.
Phú Dục dường như đã tự lĩnh ngộ được đáp án: "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi lừa bọn họ?"
Thế cái sát trận nhìn như rất lợi hại lúc trước là thế nào? !
Mà nó nhìn qua xác thực rất lợi hại đó!
Cuối cùng không phải còn có một cái ma pháp trận chưa từng thấy qua nổi lên, rồi biến mất sao?
Đương nhiên Sơ Tranh sẽ không giải thích cho Phú Dục, đó là cô tổng hợp các kiểu đồ án, dùng ngân tuyến tùy tiện vẽ ra một cái trận pháp, chỉ là có vẻ ngoài trâu bò, còn kì thực thì đến một chút tác dụng cũng không có.
Vì hù dọa con chó điên Ân Vấn kia, cô cũng rất cố gắng!
Sơ Tranh bày biện vẻ lãnh đạm thế ngoại cao nhân, đi qua phía Linh Tích.
Phú Dục đuổi theo cô, hỏi: "Khoan đã, Sơ Tranh, ngươi không xử lý ma pháp trận có thể triệu hóa Thần Hắc Ám? Vậy ngươi bày ra trận thế lớn như vậy làm gì?