Bên trong văn phòng cũng có người đang thảo luận chuyện này, sau khi Sơ Tranh ngồi xuống, nữ sinh tóc ngắn cũng xông tới, nói với cô về vụ án này.
Sơ Tranh không có hứng thú gì, nghe tai này ra tai kia.
"Lát nữa có khách hàng, Sơ Tranh và Tiêu Tiêu đi nhé."
Tiêu Tiêu chính là nữ sinh tóc ngắn kia.
"A?" Nữ sinh tóc ngắn trực tiếp tỏ vẻ khiếp sợ: "Chúng tôi là thực tập sinh..."
"Không phải khách hàng lớn gì, hai người đi là được." Đối phương vỗ vỗ bả vai Tiêu Tiêu: "Đến lúc đó sẽ có đồng nghiệp bên bộ phận chăm sóc khách hàng mang hai người, hai người chỉ cần nghe ý kiến và yêu cầu của khách hàng là được, tôi tin tưởng hai người."
Đối phương nói xong cũng xoay người đi nơi khác.
Tiêu Tiêu lập tức ngã ngồi xuống ghế, nắm lấy bút của mình, vội vã cuống cuồng: "Sao tôi có thể làm được? Tôi còn chưa biết cái gì cả..."
Cô ấy tự nói thầm một trận, quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau cầm con chuột, nhàn nhã ấn vào trang web.
"Sơ Tranh, cô không khẩn trương sao?"
"Khẩn trương cái gì?"
"Chỉ chúng ta... Tự đi... Cô không khẩn trương sao?"
"Có cái gì mà phải khẩn trương, không phải có người mang à." Bọn họ chỉ đi nghe ý kiến và yêu cầu của khách hàng, lại không cần bọn họ làm gì, có gì mà phải khẩn trương, không sao.
"Tôi khẩn trương!" Tiêu Tiêu xịu mặt.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Uống nhiều nước."
"??"
...
Đồng nghiệp ở bộ phận chăm sóc khách hàng rất nhanh liền tới gọi bọn họ.
Nhưng Sơ Tranh không ngờ tới, vị khách hàng này... Là Tiếu Trạch.
Xem ra những người kia biết khách hàng là Tiếu Trạch, cho nên cố ý gọi cô đến.
Chỗ làm việc thật đáng sợ.
Hai ngày nay Tiếu Trạch trôi qua không tốt lắm, dưới mắt xanh đen một mảng, cả người đều lộ ra vẻ tiều tụy, rất phù hợp với hình tượng thanh niên thất tình.
Trái lại là Sơ Tranh, thần tình lạnh nhạt, quần áo sạch sẽ, không thấy nửa phần chật vật.
Cô và mình chia tay, tuyệt không khổ sở chút nào sao?
Tiếu Trạch nghĩ mãi mà không rõ.
Trước đó cô ấy thích mình bao nhiêu, sao đột nhiên lại chia tay với mình, còn làm được tuyệt tình như vậy nữa.
Tiếu Trạch nghĩ đến chuyện mình nghe được, tâm tình lại chìm xuống mấy phần.
Chẳng lẽ cô thật sự cùng với người khác, cho nên đá mình?
"Tiếu tiên sinh... Tiếu tiên sinh?" Đồng nghiệp ở bộ phận chăm sóc khách hàng gọi hai tiếng.
Tiếu Trạch thu tầm mắt lại: "Xin lỗi, mời ngồi."
Sau khi mấy người ngồi xuống, đồng nghiệp ở bộ phận chăm sóc khách hàng rất có kinh nghiệm hàn huyên hai câu, sau đó đi vào chủ đề chính.
Tiêu Tiêu cúi đầu viết viết gì đó.
"Tiếu tiên sinh, nếu như ngài có yêu cầu cụ thể gì, thì bây giờ có thể nói một chút, đến lúc đó đồng nghiệp của chúng tôi sẽ căn cứ theo yêu cầu và ý kiến của ngài mà làm."
Đồng nghiệp bên bộ phận chăm sóc khách hàng nói xong, chờ Tiếu Trạch phát biểu.
Tiếu Trạch lại thất thần nhìn về phía Sơ Tranh.
Ánh mắt của đồng nghiệp bộ phận chăm sóc khách hàng đi dạo hai vòng giữa hai người, lại thử kêu một tiếng: "Tiếu tiên sinh?"
"Hả?" Tiếu Trạch hoàn hồn.
Đồng nghiệp bộ phận chăm sóc khách hàng thập phần lễ phép lặp lại: "Ngài có yêu cầu cụ thể và kiến nghị gì không?"
Tiếu Trạch ổn định tâm thần, đem lực chú ý tập trung vào công việc.
Khi hai bên bàn bạc xong, thì đã sắp đến thời gian ăn trưa.
"Tôi mời mọi người đi ăn cơm." Tiếu Trạch chủ động nói.
"Tiếu tiên sinh, không cần phiền toái, chúng tôi còn phải về công ty."
"Làm việc bận rộn thì cũng phải ăn cơm chứ, không phải trở về công ty rồi mọi người cũng phải đi ăn sao, ăn ở bên ngoài cũng giống vậy thôi, hay là mọi người không muốn ăn cơm với tôi?"
"Chuyện này..." Khách hàng chính là thượng đế.
Thượng đế muốn mời cơm, đồng nghiệp bộ phận chăm sóc khách hàng không tiện cự tuyệt.
Sơ Tranh tuyệt không muốn ăn cơm với Tiếu Trạch, trực tiếp mượn cớ chuồn.
Đồng nghiệp bộ phận chăm sóc khách hàng muốn cản cũng không cản được... Hắn cũng có chút không dám cản.
Thực tập sinh bộ phận sáng tạo này, nghe nói đã thả dây câu cá, xử lý một nhân viên cũ.
Hơn nữa từ khi rời khỏi công ty, liền không thấy cô thay đổi chút biểu cảm nào, bộ dáng lãnh nhược băng sương kia, quả thực làm cho người ta phát lạnh theo.
...
Sơ Tranh đi đến cửa quán cà phê, vừa chuẩn bị kéo cửa, bên ngoài đúng lúc có người đẩy cửa vào, chuông gió trên cửa vang lên.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, tay áo kéo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, một tay đẩy cửa, một tay khác cầm hai quyển sách, trang bìa màu đen, mơ hồ lộ ra hai chữ "giải phẫu".
Tầm mắt của hai người chạm nhau trên không trung.
Đêm hôm đó ánh sáng không đủ, Sơ Tranh cũng không nhìn cẩn thận.
Lúc này nhìn kỹ lại, mới phát hiện người đàn ông này thật sự rất đẹp.
Nhưng trên người hắn giống như luôn có một tầng sương mù bao phủ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng không chân thực, bao gồm cả dung mạo của hắn.
"Cẩm tiểu thư, thật là trùng hợp." Ngôn Ngộ cực nhanh đánh vỡ trầm mặc.
Sơ Tranh thu hồi ánh mắt đánh giá hắn: "Ừ."
Ngôn Ngộ hỏi: "Cẩm tiểu thư ở đây làm gì?"
Sơ Tranh bình tĩnh đáp: "Bàn công việc."
Hai người hỏi đáp cũng không lộ vẻ cứng nhắc.
Giống như bọn họ đã quen biết nhau từ lâu.
Ngôn Ngộ giơ tay nhìn đồng hồ: "Vụ án trước đó còn chưa kịp cảm ơn cô, không biết có vinh dự mời Cẩm tiểu thư đi ăn trưa không?"
Lúc hắn nói lời này, cũng không có bao nhiêu biểu lộ, giống như hắn chỉ lễ phép nói một câu như vậy mà thôi.
"Tôi mời." Chuyện tiêu tiền để ta tới!
"Vậy làm sao..."
"Không ăn."
...
Địa điểm là Ngôn Ngộ chọn, một nhà hàng đồ Tây hoàn cảnh không tệ.
Có lẽ là thời gian giữa trưa, người cũng không nhiều lắm.
Ngôn Ngộ đưa thực đơn cho Sơ Tranh, Sơ Tranh không nhận, tùy ý nói: "Anh ăn gì tôi liền ăn cái đó."
Tay cầm thực đơn của Ngôn Ngộ hơi dừng lại, đáy lòng giống như bị thứ gì đó đánh một cái, rất nhẹ, lại chậm rãi tràn lên gợn sóng.
Hắn tự nhiên thu thực đơn lại, gọi người phục vụ tới chọn món ăn.
"Vụ án còn phải cảm ơn Cẩm tiểu thư cung cấp manh mối."
"Tôi không nói cảnh sát cũng có thể rất nhanh tìm được hung thủ." Sơ Tranh nhận thức rất rõ ràng về mình.
Ngôn Ngộ không phản bác: "Nhưng manh mối Cẩm tiểu thư cung cấp, để chúng tôi bắt được hung thủ nhanh hơn, phá án trong thời gian ngắn nhất, vẫn phải cảm ơn cô."
"Không cần khách khí, anh cảm thấy tôi là người tốt là được."
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!
"Tôi?" Ngữ khí của Ngôn Ngộ hơi giương lên: "Cẩm tiểu thư đây là nói về một mình tôi?"
"Ừ." Sơ Tranh thừa nhận không chút che giấu.
"Tại sao lại muốn tôi cảm thấy cô là người tốt?" Câu nói này rất kỳ quái, nhưng cũng có chút... Quen thuộc? Giống như mình đã từng nghe thấy ở đâu rồi vậy.
Sơ Tranh: "Anh hỏi nhiều như thế làm gì." Nếu cô có thể giải thích thì đã tốt rồi.
Anh chỉ cần cảm thấy tôi là người tốt là được.
Ngôn Ngộ: "..."
Muốn làm người tốt, còn hung dữ như thế?
Người phục vụ đưa đồ ăn tới, Ngôn Ngộ và Sơ Tranh ngừng trò chuyện, chờ sau khi người phục vụ rời đi, Ngôn Ngộ lấy dao giải phẫu của mình ra.
Sơ Tranh: "!!!" Làm gì! Sơ Tranh giả bộ như không nhìn thấy, suy nghĩ nếu lát nữa hắn động thủ, thì mình nhất định phải đánh hắn ngất xỉu trước!
Sau khi tiêu độc, Ngôn Ngộ dùng dao giải phẫu sắc bén cắt bò bít tết.
Dao giải phẫu cắt nhanh hơn so với dao mà nhà hàng cung cấp, một dao hạ xuống, dễ dàng như cắt đậu hũ.
Sơ Tranh cắt đến tốn sức, đáy lòng suy nghĩ có nên mở miệng hỏi hắn có thể cho mình mượn sử dụng không.
Nhưng nghĩ lại, cái này quá tổn hại hình tượng, nào có ai ăn bò bít tết hỏi người mượn dao!