Nghe vậy ánh mắt Ngôn Ngộ hơi tối sầm lại: "Cẩm tiểu thư, cô biết con dao này dùng để làm gì không?"
"Cắt thi thể."
Ngôn Ngộ không lên tiếng.
Bầu không khí lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Đáy lòng Sơ Tranh nghi hoặc, nói sai rồi?
Dao giải phẫu không dùng để cắt thi thể, thì dùng để cắt đậu hũ à?
Xứng đáng với cái tên dao giải phẫu của người ta sao?!
"Tôi nói sai?" Ta không thể nào nói sai!
"Cẩm tiểu thư nói rất đúng, cô không sợ sao?" Con ngươi thâm thúy của Ngôn Ngộ chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn ra chút manh mối gì trên mặt cô.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Sơ Tranh đều vô cùng bình tĩnh: "Sợ cái gì?"
Ngôn Ngộ nói kỹ lưỡng hơn một chút: "Con dao giải phẫu trong tay tôi từng cắt rất nhiều thi thể, cô không sợ sao?"
Ngôn Ngộ cường điệu hai chữ thi thể.
"Ồ."
Sơ Tranh không để ý chút nào, tiếp tục ăn đồ ăn.
Ngôn Ngộ: "..."
Khóe miệng Ngôn Ngộ đột nhiên giương lên: "Lòng can đảm của Cẩm tiểu thư cũng không tệ."
"Hả?" Cái này có quan hệ gì với lòng can đảm?
Sơ Tranh thập phần mờ mịt.
Chỉ cần thẻ người tốt vẫn chưa biến thái đến mức muốn ăn thi thể, thì hắn không có khả năng dùng một con dao cắt thi thể để cắt bò bít tết.
Mà căn cứ theo tiến trình, ngay cả giết người thẻ người tốt cũng chưa làm.
Tiến hóa đến mức biến thái như ăn thi thể, không biết còn cần bao lâu nữa.
Cho nên từ những điều trên tổng hợp lại, con dao này tuyệt đối sạch sẽ.
Chờ chút!
Thẻ người tốt... là muốn hù dọa mình?
Vật nhỏ lợi hại nha!
Quả nhiên phải trói rồi nhốt lại!
...
Sơ Tranh từ toilet đi ra, không may đụng vào Tiếu Trạch chuẩn bị vào toilet.
Tên chó chết này sao cứ âm hồn bất tán thế.
Sơ Tranh quét mắt nhìn xung quanh một vòng, kéo vào xử lý là được rồi.
Nhưng mà trong phòng vệ sinh có người ra vào, Sơ Tranh đành phải ngăn chặn xúc động.
"Sơ Tranh." Tiếu Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, Sơ Tranh từ chối ăn cơm với hắn ta, không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này, hắn ta lập tức lộ ra thần sắc chân thành: "Anh muốn nói chuyện với em."
"Giữa chúng ta còn có chuyện gì đáng nói?" Nguyên chủ cũng đã bị nói cho chết rồi.
"Tình cảm nhiều năm của chúng ta, em thật sự không nhớ một chút nào sao?" Đáy mắt Tiếu Trạch tràn đầy bi thương chua xót: "Anh đã đồng ý với dì sẽ chăm sóc em thật tốt."
Đáy lòng Sơ Tranh dâng lên sự bực bội.
"Khi mẹ anh khi dễ... tôi, sao không thấy anh nhớ ra chuyện anh đồng ý với mẹ tôi sẽ chăm sóc tôi thật tốt?"
"Mẹ anh không phải cố ý, em cũng biết bà ấy đến từ nông thôn, tính khí của bà ấy vốn đã vậy, bà ấy không có ác ý." Tiếu Trạch nhanh chóng giải thích.
Ánh mắt Sơ Tranh trong suốt lại bình tĩnh: "Tôi giết mẹ anh, rồi nói với anh tôi không có ác ý, anh sẽ tha thứ tôi sao?"
Một câu không có ác ý coi như xong, vậy còn cần pháp luật làm gì.
Tiếu Trạch: "..."
Sơ Tranh lách qua hắn ta ra ngoài.
Tiếu Trạch lại lần nữa tiến lên ngăn cô lại.
"Em chia tay với anh mà đến ngay cả lý do cũng không có, dù sao em cũng phải cho anh biết anh sai chỗ nào chứ?"
"Anh chỗ nào cũng sai."
Ta không thích ngươi, ngươi thở cũng sai!
Ta thích ngươi, ngươi giết người thì vẫn đúng!
"A..." Tiếu Trạch bỗng nhiên cười lên, trên gương mặt tiều tụy lộ ra vẻ trào phúng: "Em chính là muốn chia tay với anh mà thôi đúng không? Trước đó có người nói với anh, em cùng với người khác, anh còn không tin, xem ra là anh nghĩ sai, em chính là vì người khác mà chia tay với anh, người kia là ai?"
Lúc trước hắn ta đến công ty cô, nghe thấy lời đồn liên quan đến cô.
Xa xỉ phẩm hai mươi vạn... cô lấy đâu ra tiền mà mua?
Tiếu Trạch rất rõ ràng trong tay cô có bao nhiêu tiền, hơn lữa lúc chuyện này phát sinh, cô vẫn chưa bán nhà đi.
Nghĩ đến cô ở bên một người đàn ông khác, cho mình đội nón xanh, đáy lòng Tiếu Trạch liền nén không được lửa giận.
"Em nói đi, người kia là ai!" Giọng nói của Tiếu Trạch cất cao không ít.
Nơi này là góc khuất, nhưng toàn bộ nhà hàng đều rất yên tĩnh, một tiếng kia của Tiếu Trạch, vẫn có người nhìn về bên này.
"Cẩm tiểu thư, có cần giúp một tay không?"
Giọng nam êm tai từ bên cạnh vang lên.
Người đàn ông tuấn mỹ vô song không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đang lẳng lặng nhìn Tiếu Trạch.
Hoàn cảnh bốn phía giống như vì hắn mà ảm đạm phai mờ.
"Không cần." Sơ Tranh cự tuyệt Ngôn Ngộ, chút chuyện nhỏ này cô xử lý được.
Lực chú ý của Tiếu Trạch bị Ngôn Ngộ hấp dẫn, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái xanh xuống: "Đây chính là gian phu của em?"
Ngôn • gian phu • Ngộ sửng sốt một chút, sau đó liền giơ tay ôm vai Sơ Tranh, bắt đầu online vào cương vị: "Vị tiên sinh này, chỗ này là nơi công cộng, hô to gọi nhỏ với một tiểu thư như thế, rất là thất lễ."
Con ngươi Tiếu Trạch bỗng nhiên trừng lớn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay mà gian phu Ngôn Ngộ đặt trên bờ vai Sơ Tranh, ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn sống Ngôn Ngộ luôn vậy.
"Mày buông cô ấy ra!" Tiếu Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp động thủ.
Tay Tiếu Trạch còn chưa đụng đến Ngôn Ngộ, liền bị Sơ Tranh nắm cổ tay, một tiếng răng rắc vang lên, Tiếu Trạch đau đến kêu thảm một tiếng.
Sơ Tranh nhấc chân đá vào bụng hắn ta.
Thân thể Tiếu Trạch lui lại mấy bước, đụng vào bức tường phía sau.
"Cô..." Tiếu Trạch đau đến hút khí, tức đến hộc máu nói: "Cô lại vì hắn mà đánh tôi?"
Giọng nói kia rất oán giận, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, lẫn khiếp sợ.
Sơ Tranh còn muốn đến bù thêm một cước, bị Ngôn Ngộ giữ chặt: "Cẩm tiểu thư, đánh người là phạm pháp."
"Tôi không đánh chết." Đánh cho tàn phế cùng lắm thì bồi thường tiền, Vương bát đản không có gì khác, chỉ có tiền. Thực sự không được thì làm rơi rồi kéo ngược lại, không có gì phải sợ.
Tên chó chết này lại còn dám động thủ với thẻ người tốt của ta.
Ăn gan hùm mật gấu à!
Ngôn Ngộ: "..."
Ngôn Ngộ kéo Sơ Tranh rời đi, Tiếu Trạch muốn đuổi theo, nhưng bị Sơ Tranh đá quá nghiêm trọng, căn bản không đuổi kịp.
...
"Không nghĩ tới pháp y Ngôn có lòng từ bi như thế."
Sơ Tranh ngồi lên xe, lạnh như băng phun ra một câu.
"Cẩm tiểu thư, tôi là nhân viên chính phủ." Ngôn Ngộ cảm thấy Sơ Tranh tức giận, nhưng hắn nhìn sắc mặt Sơ Tranh một chút, hình như lại không có gì khác biệt so với lúc trước.
Sơ Tranh nổ máy xe, đáy lòng cười lạnh.
Đã hắc hóa mẹ nó rồi.
Còn biết đến điều này.
Thật sự rất rất tuyệt đó!
Xe chạy ra một khoảng cách, Ngôn Ngộ đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe: "Người vừa rồi... Là bạn trai của Cẩm tiểu thư?"
"Bạn trai cũ."
Bạn trai cũ...
Ánh mắt Ngôn Ngộ buông xuống, chỗ sâu hiện lên một tia nguy hiểm không dễ phát giác.
"Vì sao hắn lại nói tôi là gian phu của cô?"
Sơ Tranh thốt ra: "Anh chính là."
Ngôn • gian phu • Ngộ: "..."
Bị ép làm gian phu.
Nhưng mà Ngôn Ngộ không cảm thấy tức giận, ngược lại có chút hưng phấn bí ẩn, điểm hưng phấn này không ngừng kích thích thần kinh của hắn, ngay từ đầu là bọt sóng nhỏ, dần dần chuyển biến thành cuồng phong sóng lớn.
Cái loại cảm giác này, giống như khi hắn ở trên bàn giải phẫu...
Không!
So với cái đó thì loại cảm giác này càng làm cho hắn mê muội, huyết dịch sôi trào, muốn càng nhiều hơn...
Ngôn Ngộ không làm sáng tỏ, giống như ngầm thừa nhận cách nói này của Sơ Tranh: "Vì sao Cẩm tiểu thư lại chia tay với vị tiên sinh kia?"
"Anh muốn biết?"
"Thân là gian phu của Cẩm tiểu thư, tôi không nên hiểu rõ về Cẩm tiểu thư hơn một chút sao?"
Sơ Tranh chân thành đề nghị: "Tôi đi bắt hắn tới, anh từ từ hỏi, được không?"