Những chủ bá kia cho phúc lợi, không phải chính là cái này sao.
Cô còn không hài lòng?
Chẳng lẽ còn muốn cởi sạch?
Phó Trì cảm thấy cái tiêu chuẩn này có chút lớn... Hắn cũng có thể thử một chút.
【 Sơ Tranh: Ngày nào em cũng sờ, có gì đáng xem. 】
【 Phó Trì:... 】
Người đàn ông đang cầm điện thoại trong phòng, gương mặt hơi nóng lên.
Nhưng hắn trấn định đáp lại.
【 Phó Trì: Bây giờ muốn sờ không? 】
【 Sơ Tranh: Không muốn, em đói. 】
【 Phó Trì: Anh cũng đói bụng. 】
【 Sơ Tranh: Vậy đi ra ngoài ăn cơm. 】
【 Phó Trì:... 】
Hắn cho là cô hiểu.
Sơ Tranh nói đói, cho dù Phó Trì muốn làm chút chuyện khác, thì cũng không có tâm tư, rất nhanh liền đi từ thư phòng ra.
Thuần thục lấy áo khoác của Sơ Tranh tới: "Đi thôi."
Sơ Tranh nhảy xuống ghế sofa, được Phó Trì hầu hạ mặc áo xong khoác.
Đi ra khỏi cửa lớn chung cư, tóc Sơ Tranh bị gió lạnh thổi loạn.
Cô trấn định vuốt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, thật lòng nói với Phó Trì: "Em không nên để cho Ngô Pháp và Ngô Thiên nghỉ."
Phó Trì điểm lên mũi cô một cái: "Vậy anh đi mua về cho em, em trở về đi."
Sơ Tranh xém chút nữa thì một lời đáp ứng.
Vương Giả gầm thét ngăn cản loại quyết định phát rồ này của cô.
Vì muốn tiểu tỷ tỷ có đối tượng mà rầu hết cả người.
-
Trong nhà hàng có máy sưởi, Sơ Tranh cởi áo khoác, ngồi vào chỗ.
Phó Trì thấp giọng chọn món với nhân viên phục vụ.
"Cứ như vậy trước đi."
Người phục vụ cầm thực đơn xuống, Phó Trì nhìn Sơ Tranh một chút, đứng dậy đi sang bên chỗ cô ngồi.
"Làm gì?"
"Muốn ngồi bên này."
"..." Sơ Tranh đứng dậy: "Em ngồi bên kia."
Phó Trì kéo cô về: "Anh muốn ngồi cùng em."
"..."
Không chật sao?!
Mặc dù vị trí rất rộng rãi, nhưng một người ngồi và hai người ngồi, hoàn toàn không giống nhau.
Sơ Tranh không thể nào hiểu được Phó Trì, nhưng cuối cùng vẫn không ép buộc hắn về lại bên kia.
"Mấy bức ảnh kia là chính anh chụp?"
"Ừ." Phó Trì ừ xong mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, thản nhiên gật đầu: "Thích không?"
"Quần áo ngăn chặn." Sơ Tranh càng thản nhiên hơn.
Phó Trì cười nhẹ: "Ảnh chụp có không gian mơ màng mới càng khiến cho người ta thích."
Sơ Tranh chống cằm: "Học ở đâu?"
"Quan Thương." Phó Trì không hề chậm trễ bán đứng Quan Thương.
"Hắn còn dạy anh cái gì?"
Phó Trì tới gần Sơ Tranh, hơi thở mập mờ đảo qua bên tai Sơ Tranh, tê ngứa.
Thanh âm của hắn cũng chầm chậm vang lên: "Buổi tối giao lưu với em."
Không biết là Phó Trì cố ý, hay là vô tình, cánh môi mềm mại đảo qua vành tai Sơ Tranh.
Người phục vụ mang thức ăn lên, Phó Trì lập tức ngồi ngay ngắn lại, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Chúng tôi không gọi rượu."
Phó Trì nhìn rượu vang đưa lên, khẽ nhíu mày.
"Là vị nữ sĩ kia mời." Phục vụ viên chỉ vào một bàn cách đó không xa.
Người phụ nữ mặc quần áo khéo léo mỉm cười, đứng dậy đi sang bên này.
"Ngải tiểu thư." Người phụ nữ chỉ gật đầu với Phó Trì, sau đó hướng về phía Sơ Tranh chào hỏi: "Tôi là Tần Chân, hẳn là cô biết."
"Ừ."
Tần Chân hơi kinh ngạc vì sự lãnh đạm của Sơ Tranh, nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười khéo léo: "Có thể ngồi không?"
"Tùy ý." Sơ Tranh dựa vào thành ghế, nhìn người phụ nữ đối diện.
Tần Chân cũng đánh giá Sơ Tranh.
Chủ nhân phía sau văn phòng luật sư kia, muốn tra cũng không khó.
Tần Chân không biết vì sao cô lại muốn giúp mình.
Nhưng chịu ân của người khác, gặp được dù thế nào cũng phải đến biểu thị chút lòng thành.
"Tôi và Dịch Ngôn Lễ đã ly hôn, có thể thuận lợi ký đơn ly hôn như thế, còn phải cảm ơn Ngải tiểu thư giúp đỡ."
Sơ Tranh vẫn không có biểu tình gì: "Ừ."
Quấy rầy ta ăn cơm.
Sao còn chưa đi.
Tần Chân cũng có ánh mắt, nói hai câu, trao đổi số điện thoại với Sơ Tranh, sau khi nói xong câu có thời gian gặp lại, liền đứng dậy rời đi.
"Cô ta là ai?"
"Râu ria." Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Ăn cơm."
Phó Trì nhìn sang bên kia một chút, thu tầm mắt lại: "Người em quen biết đúng là rất nhiều." Đều là những người hắn không biết, hơn nữa nhìn qua đều không giống người bình thường, có một loại cảm giác thất bại thật sâu.
"Nhưng bên cạnh em chỉ có anh."
Phó Trì sững sờ một chút.
Con ngươi thâm thúy có ánh sáng nhạt lấp lóe.
Đúng vậy.
Chẳng cần biết cô là ai, bên cạnh cô chỉ có thể có mình.
Phó Trì duỗi tay nắm chặt tay Sơ Tranh.
"Anh bị tăng động à?" Sơ Tranh không kiên nhẫn.
"Không có."
"Ngồi xuống."
"Anh đút em ăn."
"Em cũng không phải trẻ con, em không..."
-
Tần Chân và Dịch Ngôn Lễ ly hôn, bởi vì chứng cứ ngoại tình, con trai được phán cho Tần Chân nuôi.
Còn công ty, sau khi bọn họ trải qua mấy vòng giằng co, thì Tần Chân vẫn nắm giữ cổ phần công ty như cũ.
Không chỉ như thế, Dịch Ngôn Lễ còn phải chia ra một phần, cho con, tạm thời do Tần Chân quản lý.
Túng Vân trước đó do Dịch Ngôn Lễ định đoạt, là bởi vì Tần Chân và Dịch Ngôn Lễ là vợ chồng.
Cổ phần hai người nắm giữ trong tay cộng dồn vào là nhiều nhất.
Nhưng hiện tại cổ phần trong tay Dịch Ngôn Lễ ít đi, quyền quản lý công ty tự nhiên cũng phải thay đổi một chút.
Khoảng thời gian này, lưu lượng truy cập của livestream Túng Vân trượt đến hết sức lợi hại.
Dịch Ngôn Lễ ở công ty cũng không tốt lắm.
Bây giờ đã ly hôn, Thẩm Hàm Thu muốn quang minh chính đại ở bên Dịch Ngôn Lễ.
Dịch Ngôn Lễ lấy lý do hắn ta vừa ly hôn, người ở công ty ai cũng nhìn chằm chằm, dỗ dành Thẩm Hàm Thu chờ một chút.
Nhưng mà làm Thẩm Hàm Thu không nghĩ tới chính là, thứ cô ta đợi được, chính là tin tức Dịch Ngôn Lễ và con gái của một cổ đông khác, thông đồng với nhau.
Thẩm Hàm Thu đi tìm Dịch Ngôn Lễ, Dịch Ngôn Lễ bảo cô ta chờ một thời gian nữa.
Hắn ở bên người phụ nữ kia, chỉ là vì công ty, không có tình cảm.
Lúc đầu Thẩm Hàm Thu còn có thể nhịn, nhưng nhìn thấy nhiều lần.
Thẩm Hàm Thu làm sao có thể nhịn được nữa, tìm tới cửa náo.
Dịch Ngôn Lễ thông đồng với con gái của cổ đông, tự nhiên là có dụng ý của hắn ta.
Thẩm Hàm Thu nháo ra trò này, có thể nói là làm xáo trộn kế hoạch của hắn.
Vì muốn bình phục lửa giận của con gái cổ đông, Dịch Ngôn Lễ tát cho Thẩm Hàm Thu hai bạt tai ngay tại đó.
"Dịch Ngôn Lễ... anh đánh tôi?"
Dịch Ngôn Lễ che chở niềm vui mới: "Còn không cút!"
Thẩm Hàm Thu lạnh cả người, cô ta nỗ lực nhiều năm thanh xuân như thế, thay hắn làm việc... hắn lại đối xử với mình như thế?
Đã hứa ly hôn với Tần Chân, liền ở cùng mình.
Hiện tại thì sao?
Lừa đảo!
Đều là lừa đảo!!
Thẩm Hàm Thu khóc chạy.
Dịch Ngôn Lễ định trấn an được niềm vui mới, rồi lại đi dỗ dành Thẩm Hàm Thu.
Rốt cuộc Dịch Ngôn Lễ thích ai... Có lẽ vẫn là Thẩm Hàm Thu, chỉ là Thẩm Hàm Thu không sánh bằng dã tâm của hắn ta.
Nhưng Dịch Ngôn Lễ không tìm được Thẩm Hàm Thu.
Không chỉ không tìm được, mà ngày hôm sau, cái tài khoản "Xuân Dịch Tẫn" kia lại xuất hiện trên mạng.
Thẩm Hàm Thu dùng cái tài khoản này, đem những chuyện mình từng làm vì Dịch Ngôn Lễ, đưa ra ánh sáng toàn bộ.
Cô ta bôi đen những võng hồng kia, đều do Dịch Ngôn Lễ sai sử.
Mục tiêu chủ yếu là nhằm vào livestream Sơn Hải.
Ma Tú chỉ là thêm vào, sợ bị người ta phát hiện ra mờ ám, nên mới kéo Ma Tú xuống nước.
Livestream Sơn Hải là nhân tài mới nổi, nhưng Dịch Ngôn Lễ cũng không đến mức phải nhằm vào như thế chứ.
Quả nhiên, mọi người tìm thấy chân tướng từ trong bài vạch trần tiếp theo của Thẩm Hàm Thu.
Người sáng lập livestream Sơn Hải, đã từng là một trong số những người sáng lập Túng Vân, là bạn học thời đại học của Dịch Ngôn Lễ, cũng là anh em.
Về sau bởi vì bị Dịch Ngôn Lễ hãm hại, bị ép rời khỏi Túng Vân.