Hận có thể làm cho người ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Yêu cũng có thể.
Nữ hoàng dùng sự sủng ái của mình, đưa nữ nhi của mình vào phần mộ.
"Tiểu Tranh..."
Ôn Ngô ngoài ý muốn, hôm này nàng thế mà lại nghe lọt được?
Ngẫm lại biến hóa gần đây của nàng...
Chẳng lẽ là bởi vì phát hiện ra chuyện này, cho nên mới có biến hóa lớn như vậy?
"Tiểu Tranh, con rõ ràng là tốt rồi." Ôn Ngô có chút vui mừng.
Lúc nhỏ, ông không muốn vạch trần biểu hiện giả dối đó, luôn cho là mình có thể bảo vệ tốt cho nàng.
Nhưng khi trưởng thành...
Thì đã không còn kịp nữa rồi, nàng đã không còn nghe lời ông nói.
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Vì sao bà ta lại làm thế?"
Ánh mắt Ôn Ngô hơi sâu: "Ôn gia chúng ta, vẫn luôn bị nữ hoàng kiêng kị."
Ôn Ngô tiến cung, là con tin, cũng là một con cờ cân bằng cục diện.
Có đôi khi Ôn Ngô cũng nghĩ, vì sao ông phải tới gánh chịu những chuyện này.
Nhưng ông là người của Ôn gia.
Ông phải bỏ ra một phần sức lực vì Ôn gia.
"Chúng ta sinh ra ở trong đó, không thể không làm."
"Cha thích nữ hoàng sao?"
"Thích?" Ôn Ngô nhìn về phía hoa nở tươi đẹp trong đình viện: "Tiểu Tranh, một khắc kể từ khi ta tiến cung, ta liền bị tước đoạt quyền được yêu thích, hết thảy của ta, đều sẽ bị chôn vùi trong bức tường cao này."
Đây chính là bi ai trong hoàng cung này.
Có người vì vinh hoa phú quý mà đến.
Có người vì quyền lợi tiền đồ mà đến.
Nhưng đến cuối cùng, có mấy người có thể toại nguyện.
Ôn Ngô căn dặn Sơ Tranh vài câu, đừng biểu hiện ra trước mặt nữ hoàng, tránh rước lấy ngờ vực vô căn cứ của nữ hoàng.
Sơ Tranh nghe một chút liền thôi, không đáp ứng.
Tiễn Ôn Ngô, Sơ Tranh vẫy gọi Mộc Miên tới: "Ngươi đi nghe ngóng một chuyện."
Muốn hoàn thành nhiệm vụ này.
Chỉ có thể làm nữ hoàng xuống đài.
Trời này nên thay đổi rồi!
-
Sơ Tranh không chỉ dạy dỗ thiên kim thừa tướng, mà còn làm nữ hoàng sinh ra hoài nghi với thừa tướng.
Kết cục này, nằm ngoài dự kiến của Ninh Diêu.
Cũng nằm ngoài dự kiến của thừa tướng.
Nữ nhi của mình bị chỉnh thành thế kia.
Bà ta chẳng những không lấy lại được công đạo, mà còn mất đi một chút lòng tin.
Đại hoàng nữ này, không giống như bao cỏ lúc trước.
Dẫn đến thừa tướng cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Sơ Tranh bị mấy nhóm người nghi ngờ.
Đang ngồi trong một gian nhà gỗ.
Nhà gỗ đơn sơ.
Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế.
Một cái ghế đã nát.
Một cái ghế khác có một nữ tử đang ngồi.
Nữ tử da trắng như tuyết, mày như núi xa, môi không son mà đỏ, khuôn mặt tinh xảo, loại hình dạng này, đối với nữ tử ở thế giới nữ tôn mà nói, có chút diễm lệ quá mức.
Nhưng lãnh ý nhàn nhạt và khí khái hào hùng giữa hai đầu lông mày cô, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy dung mạo này của cô có vấn đề.
Nữ tử tư thái tùy ý ngồi ở chỗ đó, tựa như đế vương lâm thế, toàn thân tản ra khí chất tự phụ bẩm sinh.
Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên đầu gối, như có như không gõ một cái.
Hàng mi dài hơi buông xuống, đôi mắt màu đen thanh lãnh, giống như một đầm nước đọng, không nổi sóng.
Dưới đất có một nữ nhân đang quỳ, trên mặt mất hết huyết sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn Sơ Tranh.
"Ngươi... sao ngươi tìm được ta?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi dừng lại: "Ngươi đoán xem."
Ta có kịch bản, đương nhiên có thể tìm được ngươi.
Nếu như còn không tìm thấy, thì ta còn làm đại lão thế nào được.
Chuyện nguyên chủ bị ám sát, đến nay thích khách vẫn chưa bắt được.
Nhưng Sơ Tranh có kịch bản, liền rất dễ dàng biết là ai làm.
Dù sao giai đoạn sau ả sẽ còn xuất hiện, xác nhận Ôn gia.
Thích khách phun ra một ngụm máu loãng: "Ngươi tìm được ta thì làm được gì, ta sẽ không nói cho ngươi biết gì cả."
Thích khách muốn cắn lưỡi tự sát.
Nữ tử vừa rồi còn ngồi trên ghế, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ả, một tay bóp lấy cằm ả, khiến cho ả hé miệng.
Nữ tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ả: "Ta cho ngươi chết chưa?"
Thích khách không thể động đậy, con mắt sung huyết, nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh.
"Ta... không biết gì cả."
Sơ Tranh ấn lấy tay ả, âm trầm nói: "Ngươi sẽ biết."
-
Kẹt kẹt ——
"Điện hạ."
Mộc Miên canh giữ ở bên ngoài nhà gỗ, kinh hồn táng đảm kêu một tiếng.
Nàng theo bản năng nhìn vào trong phòng một chút, phòng trống rỗng, làm gì có người nữa.
"Điện, điện hạ, người đâu?"
"Chạy rồi."
Mộc Miên hơi há to miệng.
Chạy?
Chạy thế nào?
Nàng canh giữ ở ngay bên ngoài, sao đến một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.
Sơ Tranh đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn về một phương hướng, cô bóp cổ tay, phân phó Mộc Miên: "Ngươi ở đây chờ ta một chút."
"Điện hạ, ngài đi đâu?"
Sơ Tranh kích động: "Bắt con chuột."
"???"
Sơ Tranh giải quyết xong mấy người theo dõi mình, giống như không có chuyện gì lắc lư trở về, dẫn Mộc Miên về thành.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng tám canh giờ, tiêu hết một trăm lượng. 】
Sơ Tranh: "..."
Cô đã làm xong mấy nhiệm vụ.
Đến bây giờ vẫn là một trăm lượng.
Đổi thành Vương bát đản, có lẽ đã sớm tăng lên mấy vạn lượng.
Tiêu một trăm lượng, đối với Sơ Tranh mà nói, quả thực chính là chuyện nhỏ.
Đây chính là hệ thống có lương tâm nha!
Sơ Tranh tâm tình vô cùng tốt phá sản xong hồi cung.
Tại cửa cung, gặp phải Ninh Diêu đang chuẩn bị ra ngoài.
"Hoàng tỷ." Ninh Diêu gọi cô một tiếng, vẫn như trước kia, cười hỏi cô: "Mấy ngày nữa đến bãi săn săn thú, hoàng tỷ có hứng thú không?"
"Không có..."
Chờ chút!
Đi săn?
Ai là con mồi?
Sơ Tranh đem từ "không có" nuốt về.
"Có."
Ninh Diêu: "Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó ta sẽ gọi hoàng tỷ đi chung."
Ninh Diêu đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, hỏi người đứng phía sau: "Nàng đi đâu?"
"Người theo dõi nàng vẫn chưa trở lại." Người đứng phía sau đáp.
"Trở về lập tức bẩm báo cho ta."
"Dạ."
-
"Điện hạ, ngài thật sự muốn đi săn sao?"
Mộc Miên vội vã cuống cuồng.
"Không thể đi?"
"Điện hạ, ngài quên rồi à, lần trước ngài suýt chút..."
Ở đất nước nữ tôn, đi săn tất nhiên là sân chơi của nữ tử.
Nhưng nguyên chủ chỉ biết hưởng thụ, đối với chuyện đi săn này, vẫn không tinh thông lắm.
Chủ yếu là nguyên chủ chưa từng nghiêm túc học qua.
Mỗi lần nguyên chủ muốn học cái gì đó, thì Ninh Diêu liền tìm đồ chơi mới mẻ cho nàng, phân tán lực chú ý của nàng, làm cho nàng đặc biệt chán ghét học tập.
Mỗi lần Ôn Ngô giám sát nàng học tập, nguyên chủ liền khóc lóc om sòm chơi xấu, có nữ hoàng làm chỗ dựa, Ôn Ngô căn bản không làm gì được nàng.
Năm ngoái nguyên chủ và bọn họ ra ngoài, kết quả xảy ra trò hề rất lớn.
"Ta lại không phải đi săn thú." Sơ Tranh không rõ ý vị nói.
"???"
Vậy đi làm gì?!
Còn mấy ngày nữa là đến ngày đi săn, hiện tại Sơ Tranh phải làm một chuyện khác.
Giải quyết chuyện Ôn gia bị hãm hại.
Nguyên nhân của chuyện này đến từ việc nguyên chủ bị hành thích.
Thích khách bị bắt được, từ trên người thích khách tìm ra được chứng cứ có quan hệ với Ôn gia.
Thích khách lại xác nhận Ôn gia.
Mặc kệ nữ hoàng bệ hạ có tin hay không, bà ta đều sẽ phái người đến Ôn gia điều tra.
Kết quả tất nhiên là điều tra ra chứng cứ bị giấu ở Ôn gia.
Hiện tại thích khách đã bị giải quyết...
Chỉ còn lại chứng cứ.
Nhưng có bao nhiêu chứng cứ, đặt ở những đâu, chuyện này Sơ Tranh không chắc chắn lắm.
Dù sao khi điều tra, thì nguyên chủ cũng không ở hiện trường.
Còn có thể là người điều tra, mang vào vào thời điểm đó.
Cho nên ván này không dễ phá.
Trừ phi có thể thu mua được toàn bộ cấm vệ quân...
Cũng không phải là không thể.
Sơ Tranh nhìn nắm đấm của mình.
Ta có thể!
【 Tiểu tỷ tỷ... Ta... Ta cảm thấy... Có thể dùng tiền, ngài cảm thấy thế nào? 】 Vinh Diệu thận trọng hỏi.
Sơ Tranh giương nắm đấm, dữ dằn hỏi: "Mi cảm thấy nắm đấm của ta không được?"
【 Không... Không phải... Ta chỉ cảm thấy... Chúng ta có thể dùng phương pháp văn minh hơn... 】