Sáng sớm Ninh Diêu liền đến gọi cô, Sơ Tranh chậm rì rì thu thập đi ra ngoài, leo lên xe ngựa bên ngoài.
Ninh Diêu dựa theo bổn phận của một người muội muội hỏi: "Hoàng tỷ không cưỡi ngựa?"
Đứng bên cạnh Ninh Diêu là một con ngựa trắng như tuyết, uy phong lẫm liệt, do Ninh Diêu nuôi.
"Không có tâm tình." Có xe ngựa không ngồi, cưỡi ngựa cái gì, có thấy mệt không.
Màn xe rơi xuống, ánh mắt Ninh Diêu bị ngăn lại, độ cong nơi khóe miệng ả hạ xuống.
"Điện hạ, nàng cũng quá không biết tốt xấu rồi." Tâm phúc của Ninh Diêu tức giận bất bình.
"Nàng là hoàng tỷ của ta, làm gì cũng đều đúng." Ninh Diêu xoay người lên ngựa: "Đi thôi."
Lần này có không ít người đến bãi săn.
Hoàng nữ trưởng thành trừ Ninh Diêu, còn có hai người, xếp thứ năm và thứ bảy.
Vốn còn một vị Tứ hoàng nữ nữa, nhưng đáng tiếc vị này số mệnh không tốt, chưa thành niên đã qua đời.
Còn lại là thiên kim của các triều thần.
Mặt khác chính là một số công tử thế gia.
Tính cả cung nhân đến hầu hạ, và hộ vệ.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, nhìn rất dài.
Loại hoạt động này, kỳ thật chính là thế hệ trẻ tuổi tập hợp thành đoàn ra ngoài đi chơi.
Chỉ là giới tính nhân vật thay đổi.
Nữ tử tư thế hiên ngang cưỡi ngựa.
Còn những công tử ca yểu điệu thì ngồi xe ngựa.
"Đại hoàng nữ lại ngồi xe ngựa..."
"Chắc thân thể Đại hoàng nữ khó chịu, ngồi xe ngựa cũng không có gì."
"Các ngươi nói trên thế gian này, thật sự có khởi tử hoàn sinh sao?"
"Ta không tin. Người đã chết, sao có thể sống lại."
"Không phải bên ngoài đều nói, Đại hoàng nữ là chân mệnh thiên nữ sao? Diêm Vương Gia cũng không nhận nàng."
"Có người còn nói nàng bị quỷ bám vào người kìa."
"Có khởi tử hoàn sinh hay không ta không biết, nhưng ta có nghe nói, có một loại thuốc, có thể tạo thành hiện tượng chết giả, sau đó lại làm cho người ta sống lại."
"Thật hay giả?"
"Không biết, ta cũng chỉ nghe nói..."
"Nhưng nếu là thế, thì vì sao Đại hoàng nữ điện hạ phải làm vậy?"
"Ai mà biết, không phải nàng luôn lắm trò à."
Những người này bí mật nói chuyện cũng không có quá nhiều tôn kính.
Tốc độ của Ninh Diêu chậm lại: "Các ngươi đừng nói lung tung, bị hoàng tỷ nghe thấy, cẩn thận nàng phạt các ngươi."
Mấy người thảo luận kia, nhất thời im bặt.
"Vâng, Tam điện hạ."
Ninh Diêu thả chậm tốc độ, đợi xe ngựa của Sơ Tranh đến.
Ả đi song song bên cạnh xe ngựa Sơ Tranh: "Hoàng tỷ, tỷ có khát không?"
Mộc Miên nhấc màn xe lên, nhỏ giọng nói: "Tam điện hạ, điện hạ ngủ rồi."
Biểu cảm của Ninh Diêu cứng lại, không nói gì thêm, đánh ngựa rời đi.
Khoảng cách đến bãi săn không xa lắm.
Đội ngũ đi đến bãi săn, nhóm công tử thế gia đều đến hành cung an trí trước.
Mà một số nữ tử kích động, trực tiếp muốn đi săn luôn.
"Hoàng tỷ, tỷ có đi không?"
Người hỏi cô chính là Ngũ hoàng nữ.
Ngũ hoàng nữ giống như thật sự mời cô, không nhìn ra ý tứ gì khác.
Ninh Diêu đứng ở bên cạnh không nói gì, duy trì mỉm cười.
Ngược lại là vị Thất hoàng nữ kia có chút bất mãn hừ một tiếng: "Ra ngoài chơi còn ngồi xe ngựa, mất mặt."
Sơ Tranh dựa vào xe ngựa, thần sắc lãnh đạm: "Không đi."
"Hoàng tỷ, không bằng cùng đi xem một chút, hôm nay chúng ta chỉ tùy tiện đi chút thôi." Ninh Diêu mở miệng khuyên cô.
"Không đi."
Sơ Tranh đi về phương hướng hành cung.
"Tam hoàng tỷ hảo tâm gọi ngươi, ngươi vung sắc mặt cho ai nhìn chứ?" Thất hoàng nữ vốn đã bất mãn, thái độ của Sơ Tranh, càng làm cho ả ta bốc hỏa hơn.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc, ném ra một chữ: "Ngươi."
Thất hoàng nữ: "..."
"Được rồi Thất hoàng muội." Ninh Diêu giữ chặt thất hoàng nữ: "Thân thể hoàng tỷ khó chịu, để nàng nghỉ ngơi trước đi."
Thất hoàng nữ: "Thân thể khó chịu cái gì, chính là ỷ vào mình được sủng ái, xem thường chúng ta!"
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận."
Ngũ hoàng nữ có chút mờ mịt nhìn bọn họ.
-
Phần lớn nữ tử, đều đi theo bọn Ninh Diêu.
Bên trong hành cung cũng chỉ còn lại những công tử thế gia kia.
Cốc cốc ——
"Mộc Miên, mở cửa."
Không ai trả lời.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.
Sơ Tranh kéo quyển sách che trên mặt xuống, quay đầu nhìn cửa phòng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một người đứng ngoài cửa.
Sơ Tranh xoay người, không có ý định để ý tới.
Người bên ngoài cũng rất chấp nhất, không ngừng gõ cửa.
Ầm ——
Sơ Tranh túm lấy quyển sách, ném về phía cửa, câu chữ băng lãnh cũng đập tới: "Cút."
Bên ngoài yên tĩnh lại.
Nhưng một lát sau thanh âm của Mộc Miên liền vang lên ở bên ngoài.
"Từ công tử, ngài có chuyện gì không?"
Có một thanh âm mềm mại mang theo chút hoảng hốt trả lời: "Không, không có chuyện gì."
Mộc Miên đẩy cửa tiến vào, buông nước nóng xuống.
Nàng quan sát Sơ Tranh một chút, thấy cô không ngủ, vắt khô khăn đưa cho Sơ Tranh.
"Vừa rồi Từ công tử ở bên ngoài." Mộc Miên nói.
Sơ Tranh lau tay, mặt lạnh lùng: "Ai."
"Công tử nhà Từ thị lang." Mộc Miên trả lời: "Nhà Từ thị lang có một vị công tử tiến cung, trước đây vài năm rất được thánh sủng, đoạn thời gian kia Từ gia được nở mày nở mặt. Nhưng về sau thất sủng, cũng... nô tỳ nghe nói vị công tử Từ gia này, thân thể không tốt lắm, lần này vậy mà cũng tới."
Sơ Tranh ném khăn sang bên cạnh, đắp sách lên trên mặt, hoàn toàn không có hứng thú.
Mộc Miên: "..."
Mặc dù không biết vị Từ công tử kia tới để làm gì.
Nhưng mà rất rõ ràng, là tới vì điện hạ.
Một chút ý nghĩ điện hạ cũng không có sao?
Mộc Miên đánh bạo hỏi: "Điện hạ, ngài có suy xét đến chuyện muốn có một vị thị quân không?"
Điện hạ thân là đại hoàng nữ, bây giờ ở bên cạnh ngay cả thị quân cũng không có.
Cưới chính quân có thể không vội, chuyện này liên quan đến về sau.
Nhưng thị quân hoặc trắc quân dù sao cũng phải có một người chứ?
Thất hoàng nữ cũng đã có hai vị thị quân rồi!!
Sơ Tranh thanh âm trầm thấp: "Chưa đến thời điểm."
Mộc Miên: "??"
Chuyện này còn cần thời điểm nữa à?
-
Hôm sau.
Sơ Tranh uể oải đến địa điểm tụ hợp.
Phần lớn nữ tử đều đổi trang phục đơn giản thuận tiện hơn, tinh thần phấn chấn, tư thế hiên ngang.
Nhóm công tử thế gia cũng đổi y phục tương đối thoải mái, đang tập hợp chung một chỗ.
Những công tử thế gia này, kỳ thật rất bình thường, cũng không có loại tình huống như tô son điểm phấn kia.
Ai cũng dùng mặt mộc, hơn nữa đều rất đẹp.
"Đại hoàng nữ đến —— "
Đám người tụ tập cùng một chỗ, dồn dập hành lễ.
"Điện hạ."
"Hoàng tỷ."
Sơ Tranh không thay y phục, đi đến chiếc bàn dựng tạm lên, ngồi xuống cái ghế chính giữa, toàn thân lộ ra khí chất lãnh đạm xa cách, cự người ngàn dặm.
"Miễn lễ."
"Hoàng tỷ, tỷ không đi sao?" Ngũ hoàng nữ tò mò hỏi.
"Không có hứng thú." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.
"Hoàng tỷ sợ gây trò hề thì có." Thất Hoàng nữ châm chọc: "Năm ngoái hoàng tỷ đến cả một con mồi cũng không bắt được, hoàng tỷ, năm nay thế nào cũng phải làm gương cho chúng ta nha."
Thất hoàng nữ lên tiếng, những người còn lại đều yên tĩnh lại.
Nhóm công tử thế gia, cẩn thận liếc trộm nữ tử ngồi trên ghế.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ gặp Đại hoàng nữ, nhưng Đại hoàng nữ thế này, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Không ít người đều cảm thấy Đại hoàng nữ lúc này, có chút làm người ta trầm mê.
"Ta sợ ngươi không dám học." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Tấm gương như ta đây, không phải ai cũng dám học.
"Hoàng tỷ nói đùa, ta có gì mà không dám học." Thất hoàng nữ nhíu mày: "Không bằng chúng ta đến so một trận?"