Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 137: Thế Giới 2



“Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được, công chúa nhỏ nhà họ Đường quả thực là ghê tởm anh, ánh mắt cô ấy, tốt hơn tôi.”

Cô ấy lặng lẽ rời khỏi từ bên người Đường Quả, cúi đầu, khóe miệng cong lên, vô cùng mỉa mai.

Lâm Dật Trì đỏ mặt tía tai vì những lời nói này, nhưng không thể không thừa nhận, công chúa nhỏ nhà họ Đường chưa từng coi trọng anh ta.

Hiển nhiên anh ta cũng nhìn thấy Đường Quả, giả vờ như không nhìn thấy rời khỏi từ một hướng khác, khóe miệng cũng lướt qua chút mỉa mai, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.

“Anh, anh cảm thấy nếu như lúc đó em kết hôn với Lâm Dật Trì, thì sẽ là kết quả gì.”

Đường Quả đột nhiên hỏi, khiến Đường Tranh hoảng sợ không thôi.

“Không có nếu như.”

“Mãi mãi cũng không có khả năng.”

Đường Tranh bình tĩnh nói, con ngươi nặng nề, “Tiểu Quả, em có người thích??”

Bộ dạng đó, giống như muốn chuẩn bị đuổi đối phương bất cứ lúc nào.

Đường Quả bật cười, ngẩng đầu lên chớp mắt, “Là có một người, không phải anh biết?”

“Chẳng lẽ, anh muốn đi xử lý anh ta?” Đường Quả đi lên lầu, vừa đi, vừa nói, “Anh, anh đi xử lý người đó đi, em sẽ không ngăn cản.”

Đường Tranh bất lực mỉm cười, vội vàng đi theo lên, đuổi tới bên cạnh Đường Quả, “Tiểu Quả, trong sinh mệnh anh, gặp được rất nhiều điều tốt đẹp, vẫn không muốn tự sát.”

Khóe miệng Đường Quả cong lên, “Vậy anh trai, anh nhất định phải tiếp tục sống thật tốt.”

“Tiểu Quả tha thứ cho anh rồi?”

“Không có nha.”



Đường Tranh có chút thất vọng, có điều rất nhanh liền khôi phục lại, dẫn Đường Quả đi chọn váy. Cô mặc thử từng chiếc váy một, anh hoàn toàn không có không kiên nhẫn.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng nói một cách thiện ý, “Tiên sinh thật sự là một người bạn trai đạt tiêu chuẩn.”

Đường Tranh nhìn chằm chằm vị trí phòng thử đồ, cười khổ, cô chỉ gọi anh là anh trai thôi.

Đây là báo ứng mà.

Rõ ràng nha đầu kia lúc nào cũng đang tỏ rõ, rất thích anh, để ý anh, chỉ là chỉ gọi anh là anh trai.

Mười lăm năm trôi qua, tuổi thọ lần này của Đường Quả kéo dài thêm mười năm so với nguyên thân.

Mười lăm năm này, quan hệ của cô và Đường Tranh vẫn không thay đổi, cô chỉ gọi anh là anh trai.

Cho dù anh ảo não không thôi, cũng không nhẫn tâm trách móc cô một lần, chỉ phối hợp làm một người anh trai đạt tiêu chuẩn của cô, cưng chiều cô.

Hai người ai cũng không có ý tứ tìm bạn đời, vợ chồng nhà họ Đường dường như cũng không để ý đối với điều này.

Ngày này, là mười năm sau nguyên thân chết, chuyện vợ chồng nhà họ Đường lo lắng, cuối cùng xảy ra rồi.

Chẩn đoán bệnh của bác sĩ là, suy tim, không cứu được.

Vốn dĩ lúc cô ba tuổi, đã từng làm phẫu thuật một lần, vô cùng thành công. Nhưng kết luận là, cô vẫn không sống lâu.

Nếu giữa đường bệnh tái phát, có khả năng sẽ chết nhanh hơn. May mà có sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của Đường Tranh, cô sống thêm mười năm, nhưng đã là cực hạn rồi.

Đường Tranh là cuối cùng mới biết, ở bệnh viện, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô chưa từng buông ra.

“Anh, em tha thứ cho anh rồi, phải sống thật tốt thật tốt nha.” Đường Quả cười nói.



Đường Tranh đau lòng khó chịu, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, một hồi lâu cũng không nói chuyện.

“Nếu như có thể để Tiểu Quả sống lâu hơn nữa, em có thể không tha thứ cho anh.”

Đường Quả lắc đầu, “Anh, làm người đừng quá tham lam, hơn mười năm nay, không phải mỗi ngày em đều đang thích anh sao? Anh thấy em có từng liếc nhìn người đàn ông nào khác không? Trong mắt, trong lòng em đều là anh, sao anh lại tham lam như vậy hả, anh để em gom chút thích anh tới kiếp sau không được sao?”

Đường Tranh muốn khóc, nhưng lại không nhịn được mà buồn cười.

“Ngụy biện!”

“Giúp em chăm sóc cha me.”

“Được.”

“Đau lòng nữa cũng phải chịu đựng cho em, không cho phép khóc.”

“Được.”

“Chăm sóc tốt bản thân anh.”

Đường Tranh không nói chuyện.

“Anh muốn em chết không nhắm mắt? Nghe thấy không, chăm sóc tốt bản thân!”

“Được.”