“Đứa trẻ Quả Quả này từ nhỏ đã thông minh, bản thân sau khi ba tuổi làm phẫu thuật, con bé liền không nhàn rỗi nữa, con bé quấn lấy cha kêu cha dạy cho con bé giải quyết chuyện công ty. Cha mẹ không lay chuyển được con bé, đành phải tùy con bé, chỉ hy vọng con bé vui vẻ một chút.
Ở phòng bệnh, trước khi con bé phẫu thuật, luôn thích nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn cậu bé kia bị người khác bắt nạt, nhưng vẫn ngoan cường.”
Sau đó mẹ và cha con bé nói với con bé, chỉ cần con bé phẫu thuật thành công, thì sẽ đưa cậu bé đó về.”
Đôi mắt Đổng Mai ngấn lệ, nhìn bia mộ trước mặt, bức ảnh đen trắng trên đó, in khuôn mặt cô gái với nụ cười rạng rỡ.
Năm cô đi, đã 38 tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như rất ưu ái cô, trông cô vẫn như mới đôi mươi.
Kiếp này, cô sống rất vui vẻ, mặc dù Đổng Mai đau buồn, trong lòng lại là không tiếc nuối, con gái sớm muộn gì cũng phải đi, con bé đã làm bạn với họ lâu như vậy rồi.
“Con bé rất thích con, lúc nhỏ nói với cha mẹ, phải cố gắng kiếm tiền để lấy anh trai.” Đổng Mai cười, “Cha mẹ cho rằng con bé nói đùa, không nghĩ con bé mười tuổi lại làm được, con bé rất có thiên phú, cho dù là ở kinh doanh hay là ở máy tính đều đứng đầu.
Năm đó, con bé đã có thể toàn quyền nắm Đường thị trong tay, có điều con bé chỉ sẽ ra kế hoạch ở sau lưng chúng ta.
Sau đó con muốn ra nước ngoài, con bé lựa chọn ở phía sau ủng hộ con, con ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, cũng là con bé âm thầm ủng hộ.
Con bé không quên, câu nói kiếm tiền lấy anh trai này.”
Đổng Mai thấy mặc dù trên mặt Đường Tranh không biểu cảm, nước mắt lại không ngăn được mà chảy xuống, “Nói những lời này, biết con sẽ đau buồn, nhưng cha mẹ hy vọng con sẽ hiểu con bé hơn, ích kỷ một chút chính là, cha mẹ không muốn con quên con bé.”
“Cho dù lúc đầu con lựa chọn trốn tránh, con bé cũng chưa bao giờ cưỡng ép con, con bé là thật sự thích con, trước giờ mẹ chưa từng thấy qua kiểu thích đơn thuần như vậy. Phàm là thứ con thích, con bé đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để đi làm.
Đứa trẻ này, thật ngốc.”
Đổng Mai lau nước mắt, Đường Lập Thành vội vàng ôm lấy bà ấy, hai vợ chồng an ủi lẫn nhau.
“May mà, sau này con bé trải qua rất vui vẻ.” Đổng Mai cười trong nước mắt, “Tiểu Tranh, cảm ơn con, kiếp này của Quả Quả rất hạnh phúc, cha mẹ cũng không tiếc nuối.”
Đường Tranh đều không nói câu nào, Đổng Mai và Đường Lập Thành rời đi, anh đứng yên tại chỗ rất lâu.
Không qua mấy năm, Đường Tranh tiễn vợ chồng nhà họ Đường đi.
Lại qua năm năm, anh ngồi trên xe lăn, con nuôi đẩy anh qua.
Anh nhìn chằm chằm cô gái trên bức ảnh trắng đen, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Vào lúc ý thức biến mất, ánh mắt bỗng dưng rõ ràng lên, cuối cùng bình tĩnh nhìn bức ảnh kia. Tình yêu trong đôi mắt tiêu tán đi rất nhiều, con ngươi lạnh đi một chút, dường như yên bình rất nhiều, nhưng cũng không yên bình.
Nếu có người nhìn thấy khẩu hình của anh, thì sẽ biết hai chữ cuối cùng anh muốn nói -- hóa ra.
Thiên Tuyền.
Đường Quả nằm ở bên trong mấy ngày, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười.
[Kí chủ, cô có cảm thấy Thiên Tuyền sáng rất nhiều không?]
Đường Quả mở mắt ra, nhìn lướt qua, phía dưới Thiên Tuyền giống như có những ngôi sao nhỏ vậy, quả thực là sáng hơn trước. Trên mặt nước trong veo, hiện lên một vài điểm sáng màu bạc.
[Kí chủ, dường như cô rất vui khi ở thế giới này.]
Đường Quả đứng dậy, không phủ nhận, “Dĩ nhiên, ta trải qua thế giới này rất tốt.”
[Bởi vì Đường Tranh sao?]
Đường Quả dừng một chút, “Đúng vậy.”
Tình cảm dư thừa, lúc nằm vào Thiên Tuyền, liền che chắn lại, có điều người tên Đường Tranh này, cô ngược lại nhớ rất kỹ.
“Thế giới tiếp theo.”
Trước khi tiến vào thế giới tiếp theo, Đường Quả quay đầu nhìn Thiên Tuyền với đôi mắt sáng lên không ít, đáy mắt lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu.