Phu nhân Hầu phủ sửng sốt ngay tại chỗ, hạt dưa nơi khóe miệng quần chúng ăn dưa đã rớt ra ngoài, trợn to mắt nhìn chằm chằm Đường Quả, dường như muốn xác nhận một chút rằng vừa rồi cô không nói đùa.
“Ngươi.....”
Phu nhân Hầu phủ mở miệng muốn nói gì đó, đối mặt với ánh mắt như cười như không của Đường Quả cũng không nói nên lời.
“Nhị tiểu thư Đường, yêu cầu này của ngươi có chút quá đáng.”
Ủ rượu một lát, phu nhân Hầu phủ tìm được một câu có thể nói ra miệng: “Ta là phu nhân Hầu phủ, sao ngươi có thể bảo ta tái giá với người khác, không biết nhị tiểu thư Đường có mục đích gì.”
Bộ dạng quan sát kỹ kia, giống như đang nghi ngờ cô, có phải có âm mưu gì không.
Đường Quả cười một chút, “Phu nhân Hầu phủ, nhớ kỹ, là các người cầu xin tới cửa.”
“Là bà nói cái gì cũng có thể làm được, ta đưa ra yêu cầu của mình, làm hay không làm là sự lựa chọn của bản thân bà.”
Cô căn bản chưa từng nghĩ sẽ giúp Trịnh Tụng kéo dài vận mệnh, Đường Hoan coi như là đã làm được một chuyện khiến cô cảm thấy hả hê.
Khóe môi phu nhân Hầu phủ đã có chút rủ xuống, mặt cũng có chút trắng bệch, “Không thể nào.”
Bà ta cũng không muốn nhìn thấy Đường Quả nữa, vừa nghĩ tới mình không có tu vi, lại bị người như thế làm nhục, lòng bàn chân nguội lạnh. Bà ta vội vàng dẫn theo đám gia quyến nữ Hầu phủ, trở về Hầu phủ.
Quần chúng ăn dưa nhìn thấy biểu cảm dương dương tự đắc của Đường Quả, dường như rất vui vẻ, sau lưng dâng lên sự ớn lạnh, vị chủ nhân này thật mang hận mà, sau này ngàn vạn lần chớ có đắc tội, Hầu phủ chính là một vết xe đổ.
“Biểu muội....” Nghe thấy giọng nói kéo dài của Dạ Chu, Đường Quả thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, “Biểu ca, chuyện gì?”
Dạ Chu trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đặt tay lên đầu gối cô, còn xoa xoa cánh tay cô, giống như một chú chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân vậy.
“Biểu muội, ta rất thích muội.”
Ánh mắt Dạ Chu sáng lấp lánh, chỉ có một mình Đường Quả trong đó, tim hắn đập rất nhanh, chỉ vì cô mà đập. Hắn cầm lấy tay cô, để chạm vào bên mặt.
“Thật sự rất thích muội.”
Cực kỳ thích, biểu muội đã câu linh hồn hắn đi rồi.
Quần chúng ăn dưa: Tiểu vương gia, người làm gì đấy, chúng tôi vẫn còn ở đây mà.
“Biểu muội, muội đồng ý đính hôn lần nữa với ta có được không?”
Đường Quả cúi đầu xuống, rút tay mình ra, thấy bộ dạng mất mác của Dạ Chu, ngược lại đặt tay lên đầu hắn sờ sờ, mở miệng nói một câu, “Biểu ca, ngoan nha, không ngoan thì không để ý huynh.”
“Biểu ca, huynh phải biết thỏa mãn.”
Dạ Chu huhu một tiếng, tội nghiệp đáng thương, “Nhưng ta thật sự rất muốn thành thân với muội mà, còn muốn sinh khỉ con cho biểu muội.”
Quần chúng ăn dưa, Cay mắt, Tiểu vương gia, người thật cay mắt, không nhìn tiếp nỗi mà.
“Biểu muội, ta sai rồi, biết sai có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng.”
“Hôm nay muội không đồng ý ngày mai ta tiếp tục cố gắng.”
Quần chúng ăn dưa cho rằng Dạ Chu sẽ mất mác, không ngờ rằng hắn đứng lên khôi phục lại trạng thái trước đây, vẫn là tiểu vương gia cao cao tại thượng kia.
Nhưng trong mắt hắn có thêm chút gì đó, thứ thêm vào đó chính là người tên Đường Quả này. Ánh mắt hắn nhìn cô, luôn luôn lúc nào cũng không có không dịu dàng.
Công tử tuấn tú mặc trên người chiếc hồng bào phô trương lòe loẹt, trên mặt nở ra nụ cười rạng rỡ, hai tay đan chéo nhau, ánh mắt sáng lấp lánh rơi vào nữ tử xinh đẹp tới mức phô trương bên cạnh. Nụ cười của hắn đột nhiên thu lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trang nghiêm linh thiêng.
“Quả Nhi, ta sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ có một ngày muội sẽ đồng ý ta, trái tim bị sự chân thành thẳng thắn của ta làm cho cảm động.”
“Vào ngày đó, ta sẽ đích thân mặc lên giá y màu đỏ cho muội, nắm tay muội bước vào đại sảnh bái đường, chúng ta cùng nhau hướng lên trời tuyên thệ, đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.”
Hệ thống, [Kí chủ, biểu ca rất nghiêm túc, cô sao có thể nhẫn tâm.]
Đường Quả cười mà không nói, khẽ nói: “Đời này ta chỉ đối tốt với hắn.”