“Hoa hậu giảng đường Đường, cô thật sự cho rằng cô còn là hoa hậu giảng đường sao? Mang nửa bên mặt xấu xí, còn có ý tứ tiếp cận ở trước mặt anh Ngụy người ta, cũng không ghét bỏ, xấu hổ.”
Một nữ sinh ăn mặc như một lưu manh bước từ bên ngoài lớp học vào, liếc mắt quan sát Đường Quả từ trên xuống dưới, “Cô đã bị hủy dung nhan rồi, thì đừng dây dưa với anh Ngụy của chúng tôi.”
“Anh Ngụy là thành tích không tốt, nhưng anh ấy cũng chỉ có thành tích không tốt, gia thế người ta tốt, bộ dạng lại đẹp trai, tại sao phải ở bên cạnh một kẻ xấu xí như cô đây.”
Những lời này rất độc ác, bạn học trong lớp nhìn nữ sinh đều rất phẫn nộ, nhưng họ không dám làm gì.
Nữ sinh này là một nữ lưu manh, thế lực không nhỏ, không thể trêu vào mà.
“Là như thế, giống như những gì cô ta nói, cậu ghét bỏ tôi xấu sao?” Đường Quả không để ý tới nữ lưu manh kia, nhìn vào ánh mắt Ngụy Việt, “Phải không?”
Ngụy Việt liếc nhìn nữ lưu manh kia, nắm chặt nắm tay, khẽ đẩy Đường Quả ra, một câu cũng không nói, liền đi ra ngoài.
“Này, Ngụy Việt, tốt xấu gì cậu cũng phải cho một câu nói, để tôi chết tâm chứ.” Đường Quả nhìn bóng lưng Ngụy Việt cười mỉm chi, khiến cậu có một cảm giác hoảng sợ chạy trốn, “Cậu có phải là đàn ông không hả, là đàn ông thì nói rõ ràng, nếu không cậu chính là bạn trai tôi đấy.”
Ngụy Việt không nói chuyện, cậu cũng không biết tại sao, cậu vốn muốn trực tiếp từ chối cậu mãi mãi không thể ở bên cạnh cô, muốn nói chính là bởi vì cô xấu. Nhưng lời vừa tới bên miệng, cậu liền không mở miệng nói ra được.
Dĩ nhiên cậu không ở bên cô, không phải bởi vì cô xấu, cho dù là Đường Quả trước đây, hay là Đường Quả bây giờ, cậu đều không nhìn rõ khuôn mặt kia của cô trông như thế nào, đối với cậu mà nói đều là giống nhau.
Ở bên cạnh một tên côn đồ như cậu, không có ích lợi gì.
“Ngụy Việt, cậu quả nhiên không phải đàn ông.”
Bước chân Ngụy Việt dừng lại, vẫn là cái gì cũng không nói. Cậu cảm thấy chỉ cần cậu mở miệng nói một câu, cậu không muốn ở bên cạnh cô, hùa theo nữ lưu manh nói cô xấu, trong lòng liền sẽ trống rỗng, hơn nữa sẽ hối hận cả đời.
Ngụy Việt suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể, đột nhiên nghĩ ra, nếu như cậu từ chối, thừa nhận cô xấu, nói không chừng cô sẽ vì thế mà không nghĩ thoáng. Đúng rồi, nhất định là nguyên nhân này, ngộ nhỡ cô không nghĩ thoáng liền nhảy lầu gì gì đó, cậu chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Ngụy Việt suy nghĩ cẩn thận, liền không để ý tới Đường Quả, vẫn là bộ dạng yên tâm thoải mái, bộ dạng tôi không đồng ý cũng không từ chối, để tự cậu đoán đi.
Nụ cười Đường Quả có chút cứng ngắc, lần đầu tiên gặp phải loại người không giao lưu này, cái hố cô vừa đào xong, đối phương liền dùng cách không giao lưu mà nhảy qua, hoàn toàn không có ý tứ rơi vào.
Hệ thống cười thầm một tiếng, [Kí chủ, có phải có cảm giác kỳ phùng địch thủ không, đối phương không mắc lừa, tôi biết cô nghĩ cách gì, chẳng qua chỉ là khiến Ngụy Việt thừa nhận không muốn ở bên cạnh cô, nói ghét bỏ cô xấu, lại khiến đối phương hối hận cả đời, haha, tôi đoán được rồi đấy.]
Đường Quả: “.....”
[Ngụy Việt giống như không dễ bị mắc lừa đâu.]
Đường Quả mím khóe miệng, quả thực gặp phải một đối thủ, có điều sao cậu lại biết kế hoạch của cô? Cô nheo mắt, dừng ở hướng Ngụy Việt biến mất rất lâu.
Đối với Ngụy Việt cô cũng không có phản cảm gì, còn về tỏ tình với đối phương chẳng qua chỉ là tình cảm cô kế thừa của nguyên thân.
Ngụy Việt cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nguyên thân, họ lại không phải người yêu, không giống với lời của hệ thống nói, cô chỉ đơn giản là muốn để Ngụy Việt từ chối, sau đó cô có thể từ bỏ tình cảm của nguyên thân, một mình làm chuyện không bị ràng buộc.
Lần này, cô thật sự không phải báo thù gì gì đó.
Nhưng Ngụy Việt này dường như rất kỳ lạ, cứng đầu, khiến cô không đạt được mục đích.
Hệ thống sau khi biết chân tướng, lại fuck lên, là nó đoán sai rồi, suy nghĩ của kí chủ mãi mãi không đoán được.