Kỷ Tiểu Tư đăng kí vào một trường đại học tốt. Lúc đầu nộp đơn cô ta tràn đầy nhiệt huyết, lập lời thề phải cố gắng vươn lên, để những người coi thường cô ta phải mở to mắt ra nhìn, cô ta chỉ là một viên minh châu phủi bụi.
Nhưng đến học kỳ tiếp theo, cô ta không thể bình tĩnh được nữa.
Cô ta bắt đầu yêu đường, cùng bạn bè đi bar, chơi game online thâu đêm suốt sáng.
Thi cử cũng không cần điểm số cao, chỉ cần không trượt môn nào là được rồi. Môn học nào không thích thì không đi học, buổi sáng không dậy nổi thì nhờ bạn bè điểm danh hộ, cho dù có đi học thì cũng vùi đầu vào nghịch điện thoại di động.
Dù sao thì mọi người đều nói học đại học như đi chơi, gần đến ngày thi chỉ cần học thuộc một chút là có thể thi đậu.
Cô ta đã quên mất sự bất mãn của mình, quên mất phải làm cho những người coi thường mình mở to mắt ra, cũng quên mất mục đích ban đầu khi thi đại học.
Cha mẹ gọi điện thoại đến, cô ta luôn mượn cớ bận học. Cô ta gọi cho cha mẹ thì luôn luôn chỉ có đòi tiền sinh hoạt phí.
Cuộc sống học đường của Đường Quả và Triệu Việt vẫn rất ngọt ngào. Đường Quả ở thế giới này không có ý định đi theo con đường kinh doanh mà muốn thống trị học vấn. Thế nên cô đã chọn khoa toán khó nhất.
Ngụy Việt cũng không chọn kinh tế mà chọn ngành sinh học, điều này làm cho nhiều người bất ngờ.
Mỗi lần có người hỏi cậu, nhà cậu có mỏ quặng, không phải chọn kinh tế mới là lựa chọn tốt nhất à?
Thì Ngụy Việt chỉ cười: “Tôi có hứng thú với sinh học hơn.”
Cả hai đều bận rộn với việc học hành, mỗi ngày sẽ dành một tiếng để gặp gỡ, ăn uống, tâm sự, show ân ái, luôn luôn phát cẩu lương ở đại học B.
Mọi người ai cũng nghĩ sau khi hai người tốt nghiệp sẽ lựa chọn kết hôn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại không như thế. Đường Quả chuyên tâm vào lĩnh vực toán học, nhưng cho dù cô có bận thế nào đi nữa thì tuần nào cũng phải gặp Ngụy Việt. Tình cảm của hai người không bị ảnh hưởng một chút nào.
Ngụy Việt cũng tiếp tục nghiên cứu sinh học và phát triển tập đoàn Ngụy Thị. Cuối cùng, anh tự thành lập phòng thí nghiệm riêng của mình, Ngụy Thị toàn lực đầu tư.
Tất cả mọi người đều biết Ngụy Việt đang làm một thí nghiệm vô cùng bí ẩn, nhưng không ai biết cụ thể là làm gì.
Đường Quả hai mươi bảy tuổi giành được giải thưởng về Toán học. Khi đó Ngụy Việt đã mở rộng tập đoàn Ngụy Thị gấp mười lần, nhưng anh vẫn dành nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm, vẫn duy trì gặp Đường Quả hai lần một tuần.
Đường Quả ba mươi tuổi giành được giải Toán học quốc tế, đem vinh quang về cho nước nhà, cũng có những đóng góp to lớn cho nền toán học. Năm tiếp theo, công thức toán học do Đường Quả phát minh được đưa vào sách giáo khoa của học sinh phổ thông.
Biểu cảm của học sinh Nhất Trung lúc đó là như thế này: →_→
Vào thời điểm đó, Ngụy Việt trở thành người giàu nhất trong nước và được xếp vào top mười người giàu nhất thế giới. Nhưng anh vẫn không tập trung vào công ty, suốt ngày giam mình trong phòng thí nghiệm.
Mọi người cũng quen rồi, có lẽ đây là sở thích của Ngụy tổng. Mặc dù cũng không có thành tựu gì, nhưng so với tên tham tài háo sắc thì khá hơn rất nhiều.
Đường Quả ba mươi lăm tuổi giành được huy chương Fields, tên tuổi của cô một lần nữa vang xa thế giới, đất nước vô cùng hãnh diện. Vào thời điểm đó, công thức toán học của Đường Quả đã lấp đầy sách giáo khoa.
Nỗi niềm của các học sinh Nhất Trung: Đàn chị, xin chị thương lấy chúng em, công thức quá nhiều, quá phức tạp, quá khó tính toán, quá khó đọc. Nể tình chúng ta học chung trường, chị có thể thủ hạ lưu tình không?
Nhưng mà thực tế thì các công thức, khái niệm, lý thuyết mới của Đường Quả liên tục xuất hiện trong sách giáo khoa, năm nay khó hơn năm trước. Sau đó, môn Toán trở thành môn khó nhất trong các môn, mỗi lần nhìn thấy công thức của Đường Quả là các học sinh lại nhịn không được lên mạng tìm hình của người phụ nữ đang cười tủm tỉm kia rồi lườm nó thật lâu.
Cuộc sống của các nhà toán học khác vô cùng kinh khủng, nhất là một nhà toán học nữ, tóc dày như thế mà áp lực đến mức bị hói, thật là đáng sợ.