Năm nay, Đường Quả ba mươi tám tuổi, Ngụy Việt bốn mươi tuổi.
Hai người gặp nhau ở một nhà hàng đồ ăn lạnh, Ngụy Việt đã trở thành một người đàn ông thành thục, thời gian cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên mặt anh. Người đàn ông này giống như một bình rượu ngon, càng để lâu càng thơm.
Chỉ là ánh mắt nhìn Đường Quả vẫn thâm tình như thế, chỉ cần cô hơi nhíu mày thì anh sẽ rất lo lắng.
“Quả Quả muốn ăn kem gì?” Anh đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần, không hề thấy chán.
Đường Quả khẽ cười: “Mỗi vị một chiếc.” Cô cũng vui vẻ trả lời.
“Được, Quả Quả chờ một chút.”
Người đàn ông xoay người đi mua kem, căn dặn mỗi loại lấy một muôi nhỏ. Sau đó, anh nhanh chóng mang lại cho cô, đặt trước mặt cô, không quên đưa cho cô một chiếc thìa.
Ngụy Việt không ăn, chỉ nhìn cô ăn, ánh mắt vô cùng chiều chuộng, làm trái tim các nhân viên nữ ở đây đều tan chảy.
Mặc dù tuần nào hai người này cũng đến cửa hàng của họ ăn kem, lần nào cũng ăn hết tất cả các loại, thuận tiện phát cẩu lương nhưng cũng không làm mọi người chán ghét. Nếu như tuần nào không thấy họ đến thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đường Quả cúi đầu ăn kem, dù đã gần bốn mươi nhưng cô vẫn trông như một cô gái nhỏ.
[Kí chủ, theo như cốt truyện thì sinh mệnh của Ngụy Việt sắp kết thúc rồi.] Hệ thống nhắc nhở, [Kiếp trước anh ấy là đại ca xã hội đen, chết trong một cuộc chiến với người ta. Có một số tình tiết không thể thay đổi, ví dụ như cái chết.]
“Ta biết rồi.”
Đường Quả khẽ cong khóe miệng, nghiêm túc thưởng thức miếng kem ngon lành: “Ta sẽ ở bên cạnh anh ấy quãng thời gian còn lại, để anh ấy ra đi không có gì tiếc nuối.”
[Kí chủ, cô có buồn không, có đau lòng không? Ngụy Việt chắc là người đối xử tốt với cô nhất.] Nó biết, trong thế giới nhỏ này, chỉ có một mình Ngụy Việt đến tận bây giờ vẫn chưa từng làm tổn thương kí chủ một chút nào, từ khi còn đi học đã cẩn thận che chở, yêu thương kí chủ nhà mình.
Đường Quả khẽ cười: “Tất nhiên là ta buồn, cũng không nỡ, ta thực sự thích anh ấy. Nhưng cái chết đối với ta không đáng sợ, đáng sợ là cái chết chỉ là một sự khởi đầu, một vòng tuần hoàn vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.”
Đường Quả ăn hết chỗ kem đó. Thấy cô ăn xong, Ngụy Việt rút khăn giấy, cẩn thận lau khóe miệng cho cô, dáng vẻ chăm chú giống như đang đối xử với một bảo bối vô giá.
“Bạn trai.” Đường Quả nhìn anh: “Có muốn kết hôn không?”
Ngụy Việt sửng sốt một chút, ném khăn giấy vào sọt rác, bàn tay vuốt ve gương mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Không có lúc nào không muốn.”
“Vậy chúng ta kết hôn đi.”
Ánh mắt Ngụy Việt lóe lên một tia kinh ngạc, anh nắm lấy tay bạn gái: “Quả Quả, em đang cầu hôn anh đấy à?”
“Đúng vậy.”
“Nên là anh cầu hôn em mới đúng.” Cả gương mặt Ngụy Việt đều là ý cười, anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Quả Quả, chờ anh thêm một chút, anh sẽ tặng cho em món quà quý giá nhất.”
“Được, theo lời anh.”
Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi nhà hàng, trông vô cùng xứng đôi.
Kể từ hôm đó, Ngụy Việt càng thêm bận rộn. Mãi đến tận một năm sau, Đường Quả nhận được một cuộc điện thoại, lúc đó cô đang tính toán một công thức rất phức tạp. Đường Quả- người luôn chuyên tâm với công việc lại đánh rơi kết quả trong tay, xoay người chạy ra ngoài.
Đường Quả đẩy cửa bệnh viện tư nhân của Ngụy Thị, những người bên trong thấy cô đến thì nhanh chóng lui ra ngoài. Cô đến bên cạnh giường, nắm lấy tay Ngụy Việt, sắc mặt Ngụy Việt hơi tái nhợt, so với lần gặp mặt hai ngày trước thì gầy hơn.
“Quả Quả, đây là món quà tốt nhất anh tặng cho em.” Ngụy Việt lấy ra một chai thủy tinh trong suốt, bên trong đựng một chất lỏng màu xanh biếc.