Lúc chưa gặp được Đường Quả thì Chu Ý vẫn hơi lo lắng một chút.
Tính đến nay thì Chu Ý đã làm người đại diện của Đường Quả được một tuần, cùng cô tham gia các khóa huấn luyện khác nhau. Nhất là phương diện thể hình, trình độ liều mạng của đối phương khiến người khác nhìn mà phát khiếp.
Buổi sáng tập thể hình, buổi chiều học diễn xuất, buổi tối nghiên cứu kịch bản, xem các bộ phim kinh điển.
Một ngày chỉ được ngủ sáu tiếng, sáng sớm vẫn còn phải giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh.
Trình độ tiếng Anh và khả năng phát âm trôi chảy của Đường Quả khiến Chu Ý sợ ngây người. Đây làm gì có nữ diễn viên bình hoa di động, rõ ràng là một lão yêu quái thâm tàng bất lộ!
Chu Ý ở nước ngoài mấy năm, vậy và khẩu ngữ của cô còn không tiêu chuẩn bằng Đường Quả.
Trái tim nhỏ bé của Chu Ý đập loạn xạ, nữ thần giỏi quá, làm người hâm mộ cũng có áp lực rất lớn.
Đúng vậy, Chu Ý chính là một fans hâm mộ nhỏ của Đường Quả.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Quả vang lên, Chu Ý nhìn thấy tên người gọi đến là “Nhân vật phản diện Kiều” thì khẽ run lên, cái tên gì vậy?
“Quả Quả, có điện thoại.”
“Nghe đi.”
Chu Ý lè lưỡi, nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên: “Vẫn ổn chứ?”
“Kiều tiên sinh đúng không? Quả Quả đang bận, tôi là người đại diện mới của cô ấy. Không biết Kiều tiên sinh tìm Quả Quả có chuyện gì không?”
“Ồ… Nếu cô ấy cần giúp đỡ thì cô bảo cô ấy đến tìm tôi.” Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp như thế.
Chu Ý lắp bắp một chút, đây không phải là nhân tình của Quả Quả đấy chứ?
Đường Quả đi tới, trực tiếp cầm điện thoại, nhìn thấy tên bên trên thì khẽ nhếch môi: “Sao tự nhiên nghĩ đến tôi thế?”
“Gần đây thế nào?”
“Tốt vô cùng, nhìn trúng một vai diễn, mấy hôm nữa sẽ đi thử vai, còn định tham gia chương trình thực tế.” Đường Quả khẽ cong khóe miệng: “Danh tiếng bị hủy hoại rồi, đành phải đi đường khác thôi.”
Người đàn ông nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt. Anh nhớ đến những lời chửi rủa trong các bài đăng của cô, cô thực sự không để ý sao?
“Tôi có thể giúp em làm sáng tỏ.”
Đường Quả châm chọc: “Tại sao anh lại phải giúp tôi làm sáng tỏ? Xuất phát từ mục đích gì? Lợi dụng xong thì cảm thấy áy náy à?”
“Xin lỗi.”
“Không cần.” Đường Quả tùy ý cười, “Kiều Nghiệt, anh yên tam, mục tiêu trả thù của tôi không thể thiếu anh. Anh cứ chờ mà xem.”
Tâm trạng Kiều Nghiệt đang u ám, nhưng vì lời nói của cô mà tốt hơn rất nhiều, cô nói muốn trả thù anh? Cũng phải, chính tay anh đã đẩy cô xuống vực sâu, cướp cô từ tay người cô yêu nhất.
Anh chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch, nhưng không ngờ lại mềm lòng với cô, không tiếp tục trả thù nữa.
Nhìn thấy sự bướng bỉnh cố chấp của cô, anh lại nhớ đến mẹ mình. Mẹ anh cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, tự tin và cao ngạo, cũng vô cùng cố chấp.
Mẹ anh sinh anh xong thì không chút do dự mang anh rời đi, dẫn đến sức khỏe suy yếu, mấy năm sau đã ra đi.
Có lẽ chính vì sự bướng bỉnh của Đường Quả đã khiến anh nhớ lại mẹ mình, thế nên mới mềm lòng như vậy.
Đường Quả cúp điện thoại, Chu Ý thận trọng hỏi: “Cái người nhân vật phản diện Kiều kia là ai thế?”
“Kiều Nghiệt.”
“Kiều Nghiệt là ai?” Chu Ý trợn tròn mắt, “Từ từ, chị nói là Kiều Nghiệt? Là cái người tính tình quái dị, động một chút là mắng chửi người, luôn luôn soi mói. Là vị đạo diễn kén chọn, có thể mắng mười diễn viên trong một bộ phim?”
Đường Quả gật đầu không thèm để ý: “Chính là anh ta.”
Chu Ý: “…”
Ôi mẹ ơi, nữ thần có quan hệ với Kiều Nghiệt, vậy mà còn có thể bình tĩnh như vậy.