Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 287: Thế Giới 5



“Quả Quả, chị có lòng tin không?”

Chu Ý rất căng thẳng, hôm nay là ngày thử vai. Cô nhìn Đường Quả trong bộ đồng phục học sinh, cảm thấy không thể tin được.

Chỉ cần thay một bộ quần áo mà có thể từ yêu tinh hại nước biến thành nữ sinh xinh đẹp.

Nhìn quyển sách trong tay Đường Quả, Chu Ý cứ tưởng là đạo cụ, nhưng không ngờ đó lại là một quyển Olympic Toán học.

Đường Quả giải thích: “Tôi là một người học giỏi như thế, tại sao không thể đọc sách Olympic toán học?”

Được rồi, Chu Ý không thể phản bác.

Nhưng mà… Giả vờ giả vịt cũng được, tại sao phải cầm một quyển Olympic toán học ở đây?

Đúng vậy, có hơn hai mươi người đến thử vai, Đường Quả đến hơi sớm. Quyển này cô vừa mới mua, định ngồi làm mấy câu trong lúc chờ.

Chu Ý: “…”

Nữ thần, Olympic không phải sách dễ làm đâu.



May mà bây giờ hình ảnh của Đường Quả không giống với hình ảnh cô luôn xuất hiện trước mặt công chúng, thế nên nhiều người không nhận ra người đang ngồi làm toán trước mặt mình chính là nữ diễn viên tiếng xấu đồn xa Đường Quả.

“Quá khô khan, thứ tôi cần là một nữ sinh trung học thiên tài chứ không phải một con mọt sách đeo kính bản to.” Thạch Tùng xoa trán, “Tôi muốn quay một bộ phim thanh xuân vườn trường, thời gian là cấp ba. Một kẻ mọt sách khô khan quê mùa làm sao có thể xảy ra xung đột với nữ chính?”

Nữ diễn viên kia hai mắt đỏ hoe, cúi đầu xin lỗi rồi chạy ra ngoài.

“Cậu mà cứ thế là sẽ thành Kiều Nghiệt thứ hai đấy.”

Thạch Tùng không nói gì, “Cậu cũng không muốn như vậy, nhưng tìm được một diễn viên ưng ý không phải chuyện dễ. Chín diễn viên kia không có ai có thể đạt đến hình tượng trong lòng cậu, quá Low.”

“Được rồi, xem tiếp đi, hôm nay có hai mươi người tham gia thử vai, có thể những người phía sau không tối.”

Lương Triều nói.

“Chỉ mong thế.”



“Người tiếp theo, Đường Quả.”

Đường Quả đứng dậy, cầm theo quyển luyện thi Olympic Toán học đi vào. Chu Ý ở phía sau làm động tác A di đà phật.



Thạch Tùng ban đầu còn không chú ý, đang uống một ngụm nước thì cửa phòng bị đẩy ra.

“Thì ra cậu ở đây à?” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô gái vang lên làm Thạch Tùng sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Trong nháy mắt đó, Thạch Tùng không thể rời mắt khỏi cô. Cô tự tin và cao ngạo, mặc dù chỉ mặc bộ đồng phục học sinh bình thường nhưng lại có cảm giác thời trang cao cấp. Xuất thân là con nhà giàu nên loại khí chất như thế này hoàn toàn phù hợp.

“Nghe nói cậu cũng muốn tham gia thi Olympic toán học?” Cô gái tiếp tục đi về phía trước, mở quyển luyện đề trong tay ra, giống như nơi này chính là phòng học. Cô ngồi xuống ghế, mở tất cả đề ra giống như đó là một chiếc bàn. Sau đó nghiêng đầu lộ ra một nụ cười sạch sẽ rạng rỡ: “Tớ cũng dự định tham gia.”

“Tại sao tớ không thể tham gia?”

“Tần Mạt, cậu coi thường tớ?”

Rõ ràng không có ai đối thoại kịch bản, vậy mà cô lại nắm giữ tiết tấu quá chuẩn, những người quan sát cảm giác như đúng là có người đang nói chuyện với cô, chỉ là bọn họ không nghe thấy mà thôi.

Kỳ lạ, thật sự vô cùng kì lạ.

“Đúng vậy, tớ thích cậu, chẳng lẽ tớ không thể thích cậu hay sao?”

Thạch Tùng hít sâu một hơi, “Đây là một phân đoạn khác.” Ông ta thấy rõ sự chuyển biến trong biểu cảm của Đường Quả. Nụ cười rạng rỡ vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự chua xót làm cho người ta kinh ngạc. Nội tâm Thạch Tùng vô cùng kích động, đây chính là thứ ông ta mong muốn.