“Thì ra… Cậu thích cô ta.” Cô không nổi điên, cũng không mắng chửi, chỉ nhẹ nhàng hỏi “Cô ta có điểm nào thu hút cậu?” như thế thực sự làm người khác bất lực và xót xa.
Thạch Tùng kiềm chế sự kích động của mình, nói, “Đây là đoạn thứ ba.”
“Khóc, khóc cho ai xem?” Đường Quả cau mày, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, “Thật không hiểu tại sao Tần Mạt lại thích loại người phiền toái như cô.”
“Im miệng… Đau thế nào cũng phải nhịn, khóc cái gì mà khóc, gào lên như thế nhỡ đâu thu hút dã thú thì sao? Đến lúc đó chúng ta đều phải chết. Tôi không muốn chết.”
Thạch Tùng trực tiếp đứng lên, kích động nhìn Đường Quả. Đây là phân cảnh khi mọi người trong lớp đi dã ngoại, nữ chính không cẩn thận gặp tai nạn nên cả hai lạc trong rừng, còn bị hổ đuổi theo. Cuối cùng nữ hai dựa vào chỉ số thông minh và kĩ năng tuyệt vời của mình đã trốn thoát được con hổ, hai người trèo lên một cái cây.
Nữ chính bị ngã, nghĩ đến tình cảnh của mình thì không kìm được nước mắt, bị nữ hai mắng té tát.
Đường Quả thu hồi biểu cảm, cười tủm tỉm bước tới chào Thạch Tùng: “Đạo diễn Thạch.”
“Cô là Đường Quả?” Lương Triều đứng bên cạnh quan sát cảm thấy hơi khó tin, Lương Triều là nam chính của bộ phim này, “Thì ra cô là Đường Quả.”
Nếu như ban đầu anh ta không xem đoạn diễn thử, nếu biết đối phương là Đường Quả thì anh ta sẽ không xem.
Nhưng bây giờ sau khi xem ba phân cảnh nhỏ mới biết đối phương là Đường Quả thì tình hình đã không giống thế.
Thạch Tùng nhanh chóng quyết định: “Nhân vật này thuộc về cô.”
“Được.” Đường Quả gật đầu. “Cảm ơn đạo diễn Thạch đã cho cơ hội.”
Sau khi xảy ra những chuyện kia, danh tiếng của Đường Quả bị ảnh hưởng rất nhiều. Ban đầu đạo diễn Thạch cũng không quá tin tưởng những lời đồn đại này, bây giờ gặp Đường Quả lại càng thêm không tin.
Một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời như vậy nhất định bản thân rất có năng lực.
Ông ta không đoán được tại sao trước đây cô diễn viên này lại không thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình mà lại chọn làm một diễn viên bình hoa. Mỗi bộ phim đều nhận các vai diễn vô cùng xinh đẹp, đệ nhất mỹ nhân.
“Xin chào Đường tiểu thư, tôi là Lương Triều.” Lương Triều bước lên, gương mặt đẹp trai tràn đầy hiếu kì: “Đường tiểu thư thật khác với những lời đồn đại.”
Thạch Tùng có cảm giác muốn đã văng Lương Triều ra, sợ đối phương dọa nữ thứ của mình chạy mất.
Đường Quả mỉm cười: “Xin chào Lương tiên sinh, rất nhanh thôi anh sẽ cảm thấy tôi mỗi ngày mỗi dạng, không có ngày nào giống nhau.”
Lương Triều lúng túng cười: “Đường tiểu thư thật hài hước, rất thú vị. Tôi tin rằng được hợp tác với Đường tiểu thư là một chuyện rất vui sướng.” Diễn xuất tốt như vậy làm anh ta cũng rất mong chờ.
“Ồ, trong tay Đường tiểu thư là quyển luyện thi Olympic toán học sao?”
“Đúng vậy, tùy tiện mua.”
Lương Triều ngứa ngáy muốn xem một chút thì bị Thạch Tùng ngăn lại, báo cho Đường Quả ngày khai máy, Đường Quả nghe xong thì rời đi.
“Bây giờ không cần phải lo lắng nữ thứ là ai nữa.” Lương Triều thỏa mãn nói, “Cậu ơi, cháu bảo đảm bộ phim này của cậu sẽ nổi.”
“Cút cho ông đây, ông đây làm gì có bộ nào không nổi?”
…
“Quả Quả, mấy tháng nữa sẽ có một chương trình dã ngoại sinh tồn.” Chu Ý nhìn Đường Quả: “Tôi đã xem lịch trình của chị rồi, ngay sau khi quay bộ phim kia, bộ phim đó chắc sẽ quay trong hai tháng.”
Đến tận bây giờ Chu Ý vẫn như đang nằm mơ, Đường Quả vậy mà có thể lấy được vai nữ thứ.”
“Tiểu Ý giúp tôi giành cơ hội.”
“Chắc chắn sao?”
“Vô cùng chắc chắn.”
Chu Ý thở dài, cũng biết không đổi ý được.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Ý vang lên, sau khi nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Quá đáng.”