Từ nội dung cốt truyện có thể thấy được nguyên chủ cũng là người bị hại. Nàng không hề làm sai chuyện gì. Nếu một hai phải nói có cái gì đó sai sai, đó chắc chắn là nữ chính nói.
Hôn nhân vốn dĩ là của nàng, muốn cướp về không sai. Huống chi nguyên chủ đã sớm thích Trần Dịch Bắc, cho nên khi thấy tân lang biến thành Trần Dịch Sâm mới trở nên tức giận như vậy.
Chẳng qua là, nàng không phải nữ chính, nên không có hào quang của nữ chủ. Công tử Dịch Bắc tài hoa biết nhìn xa trông rộng thấy tân nương tử biến thành đệ nhất mỹ nhân Ngọc Kiều, hai người rất nhanh liền rơi vào bể tình. Nguyên chủ chỉ là tiểu thư khuê các bình thường, việc mà từ nhỏ đến lớn có dũng khí làm nhất chính là đại náo Trần phủ. Thế nhưng bởi vì lần đó thất thố, bị lan truyền thanh danh điêu ngoa tùy hứng ra ngoài. Về sau nguyên chủ cũng cố gắng hết sức, muốn Trần Dịch Bắc yêu thương mình một chút, nhưng trong lòng hắn chỉ có Đường Ngọc Kiều.
Nếu nhiệm vụ mục tiêu đã là Trần Dịch Sâm, đương nhiên Lê Viện sẽ không ngốc như nguyên chủ đại náo Trần phủ. Nếu Trần Dịch Bắc và Đường Ngọc Kiều muốn đâm lao phải theo lao, thì cô cũng có thể. Có điều không biết vị làm nền là Trần Dịch Sâm trong nguyên tác có nguyện ý phối hợp diễn xuất với cô hay không.
"Kẹt!" Cửa bị đẩy ra, một đạo thân ảnh bước vào.
Lê Viện qua khăn voan nhìn xuống mặt đất, thấy một đôi chân của nam nhân.
Ngay sau đó khăn voan bị vén lên, đột nhiên trước mắt bị một lượng lớn ánh sáng chiếu vào. Đôi mắt cô hơi chói, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Trầm mặc.
Người đối diện không nói lời nào.
Cô mở to mắt nhìn lên, ngửa đầu, thấy một khuôn mặt lạnh nhạt.
Giống như lời đồn, trên mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn. Nhưng cũng không xấu. Nếu như không có cái vết sẹo đó, hắn nhất định là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ. Cho dù có vết sẹo kia đi nữa, cũng vẫn không xấu. Chỉ là thoạt nhìn hơi dữ.
Dáng người hắn cao lớn cường tráng, đôi mắt sắc bén như lang sói, lệ khí rất nặng. Ở thời đại lấy vẻ nho nhã yếu đuối làm tiêu chuẩn này, hắn không được xem là một mỹ nam. Nhưng mà, cô thích.
"Ngươi định cứ đứng mãi như thế sao? Cổ ta đau." Lê Viện ôn nhu mở miệng, đôi mắt trong veo lên án.
Trần Dịch Sâm nhướng mày, tia nguy hiểm trong mắt thu liễm đi vài phần.
Nàng không sợ hắn?
Chẳng phải nàng không nguyện ý gả cho hắn sao? Nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu này, hoàn toàn không giống như không tình nguyện.
Lúc này Trần Dịch Sâm còn chưa biết tân nương tử trước mặt không phải là tân nương của mình. Mặc dù vị hôn thê của hắn có danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng hắn chưa từng nhìn qua mặt nàng. Có một lần ngẫu nhiên găp được ở bên ngoài, thì mấy vị bằng hữu bên người vỗ hắn trêu ghẹo, vì thế cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái. Trong thâm tâm hắn cho rằng nữ nhân thậm chí còn không thú vị bằng thanh kiếm trong tay mình.
Lần đầu tiên, Trần Dịch Sâm nghiêm túc nhìn tân nương tử trước mặt, sau đó phát hiện -- rất thuận mắt.
"Ngươi đem mũ phượng gỡ xuống giúp ta, cổ của ta sắp gãy mất." Lê Viện biết tính tình Trần Dịch Sâm tương đối trầm lặng, cần phải chủ động xuất kích. Bằng không hôm nay bọn họ có thể nhìn mặt nhau cả đêm mà không nói lời nào.
Trần Dịch Sâm nghe lời gỡ mũ phượng trên đầu cô xuống.
Lê Viện lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Thoải mái hơn nhiều. Cảm ơn phu quân."
Trần Dịch Sâm sửng sốt một chút.
Phu quân...
Cái xưng hô này thật mới mẻ.
Có điều, một chút hắn cũng không chán ghét.
Lê Viện đứng lên, đối diện với Trần Dịch Sâm, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng: "Phu quân... Chúng ta có phải uống rượu giao bôi không?"
Đôi mắt Trần Dịch Sâm hơi trầm xuống.
Hắn đi theo cô, bước về phía cái bàn.
Lê Viện nhếch khóe miệng.
Trần Dịch Sâm rót ra hai ly rượu, một ly đưa cho Lê Viện. Người kia nhận lấy, kéo tay hắn, đỏ mặt uống hết.
Một ly rượu vào trong bụng, hơi nóng đồng thời xông lên.
Rượu giao bôi trong đêm tân hôn bình thường đều bỏ thêm thứ hỗ trợ gạo nấu thành cơm. Huống chi người đứng phía sau màn hoán thê ước gì bọn họ sớm ván đã đóng thuyền, vì thế cho thêm liều lượng nhiều hơn bình thường.
Trần Dịch Sâm nhìn gương mặt nữ nhân mỹ lệ như ánh trăng, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Quả nhiên là danh tiếng đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết. Nhìn khuôn mặt nàng như quả đào nhỏ xinh, dáng người thướt tha, mị nhãn như yêu tinh, đôi mắt liếc mắt đưa tình kia như muốn câu mất lòng người.