Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 254: Nam Nhiều Nữ Ít



Trong ánh chiều tà, chiếc xe Jeep quân dụng chạy vào vùng đất bỏ hoang.

Hoàng hôn buông xuống nơi chân trời, hiện ra một màu tím nhạt, phủ thêm một lớp áo lụa mỏng màu tím cho vùng đất hoang dã vắng vẻ, tràn đầy màu sắc đau thương. Thỉnh thoảng sẽ thấy mấy bụi cỏ dại khô héo ven đường, mấy con thú nhỏ nấp bên trong nhìn ngó con người đi ngang qua.

Trì Am ngồi trong xe Jeep, cửa kính xe mở ra, từng cơn gió nóng cuốn theo bão cát thổi vào mặt.

Cảm giác này đến cùng cũng không thoải mái gì.

Cô khẽ híp mắt, ngắm nhìn hoang dã mênh mông bát ngát, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, không phát hiện có điểm nào khác thường, bèn thu hồi tầm mắt, dùng tay áo lau cát bụi dính trên mặt.

Ở dã ngoại bão cát lớn, chỉ trong chốc lát sẽ dính cát bụi đây mặt.

Lục Hành vừa lái xe vừa liếc cô, nói: “Tôi không rõ tại sao cô lại không muốn ở trong thành thị mà lại cố ý muốn đi cùng chúng tôi ra ngoài nữa. Cô nhìn đi, nơi này hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức con người hoàn toàn không thể sinh tồn, đã thế chỗ này còn chưa phải là nơi khắc nghiệt nhất, còn có những nơi khắc nghiệt hơn.”

Trì Am ôm thanh kiếm trong lòng, chẳng buồn chú ý tới anh ta.

Anh ta còn đầy chuyện không biết, cô chẳng buồn nói rõ với anh ta. Thành kiến đối với phụ nữ của đàn ông ở thế giới này đã hình thành một loại bản năng, nói nhiều lời với họ cũng vô ích.

“Cô là phụ nữ, nếu cô muốn thì có thể sống một cuộc sống như nữ vương, cũng như mấy người phụ nữ sống trong Kim Ốc vậy.” Lục Hành lại nói, ý đồ thuyết phục cô, khiến cô trở lại làm phụ nữ bình thường.

Trì Am liếc nhìn anh ta: “Vậy à? Nhưng tôi không muốn cuộc sống như thế, tôi chỉ muốn ở bên Tư Ngang thôi.”

Lục Hành bị chặn họng không còn lời nào để nói, trái tim tắc nghẹn vô cùng.

Mấy binh lính ngồi ghế sau vốn đang dỏng tại nghe họ trò chuyện, nghe thấy câu trả lời của Trì Am, trên mặt không khỏi lộ vẻ hâm mộ.

Cho dù quan chỉ huy không ở đây thì vẫn nhận được sự hâm mộ của toàn bộ cấp dưới.

Đột nhiên, máy liên lạc trong xe vang lên tiếng bíp bíp. Lục Hành nhận được thông báo, nói với người trong xe: “Hướng ba giờ đằng trước có một đám người Romasen, có tầm ba người tên, các anh em, sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng!” Một đám đàn ông đáp trào dâng.

Nghe thấy giọng nói tràn đầy nhiệt tình này, Lục Hành nghiêng đầu nhìn Trì Am ngồi bên cạnh, không nhịn được cười khẽ.

Thôi được rồi, nữ nhân đi theo tới đây cũng có lợi, ít nhất có thể khơi dậy sự nhiệt tình của đàn ông.

Sau khi xe dừng lại, một đám đàn ông nhảy xuống xe, cứ như thể muốn thể hiện phương diện xuất sắc nhất của mình trước mặt phụ nữ, tràn đầy nhiệt tình mai phục đi tới, dọn sạch một đám người Romasen đi vào hoang dã.

Năng lực hành quân xuất sắc, chiến đấu dứt khoát lưu loát, đều cho thấy sự ưu tú của nhóm binh lính này.

Lục Hành tựa vào cửa xe, miệng ngậm một điếu thuốc lá không châm lửa, híp mắt hình tình huống nơi xa, khi thấy mười binh lính giải quyết đám người Romasen du đãng kia an toàn quay về, trong mắt hiện lên ý cười, quay sang nhìn về phía Trì Am cũng tựa vào thân xe, cười hỏi: “Họ rất xuất sắc đúng không?”

Trì Am gật đầu.

“Những người này đều do quan chỉ huy đích thân huấn luyện, họ có gen chiến sĩ mạnh mẽ, năng lực hành quân xuất sắc cùng với bản năng phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, khiến họ trở thành quân nhân ưu tú nhất.” Lục Hành bình luận.

Trì Am ngẩng đầu nhìn anh ta.

Lục Hành nở nụ cười với cô, kêu một đám binh lính lên xe, tiếp tục đi tới.

Mãi tới khi bóng đêm buông xuống, xe Jeep chạy tới doanh địa đóng quân trong thành cổ.

Trì Am ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời đêm xa xôi, cơn gió thổi từ hoang dã phả vào mặt se lạnh, trong gió mang theo một loại tin tức nào đó.

“Coi chừng...” Theo bản năng, cô nhắc nhở một tiếng.

Tiếng ma sát dữ dội vang lên, chiếc xe đột nhiên tạm dừng, sau đó là tiếng súng pằng pằng pằng.

Lục Hành chửi thầm một tiếng, đuôi xe xoay một vòng, cuối cùng cũng dừng xe lại, đưa một khẩu súng cho Trì Am rồi mở cửa ra ngoài, giơ súng trên tay bắn vào trong bóng đêm.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Trì Am mượn thân xe yểm hộ, đeo mắt kính dò xét sinh mệnh, tính toán vị trí của hai bên địch ta, bắn về phía điểm xanh biểu hiện có sinh mệnh. Trải qua mấy ngày huấn luyện, lại thêm việc tu luyện, giác quan của cô đã tăng mạnh rất nhiều, cho nên kỹ năng bắn súng không tồi, mượn kính dò xét sinh mệnh có thể bắn trúng kẻ địch trong bóng tối.

Sau một trận chiến đấu kết thúc, binh lính điều tra đi tới báo cáo: “Tổng cộng hai mươi lăm tên Romasen, chúng đang nghỉ ngơi ở đây, phát hiện xe của chúng ta nên mới tập kích.”

Bởi vì con người nằm trong thực đơn của người Romasen, người Romasen thích săn bắn con người làm thức ăn nên chỉ cần con người và người Romasen chạm trán thì sẽ là cục diện một bên phải chết mới thôi. Lần này gặp gỡ cũng là cục diện người chết ta sống. Nghe báo cáo xong, Lục Hành chậc một tiếng, kêu người lấy hết vũ khí trên thi thể của mấy tên Romasen kia rồi tiếp tục lên xe rời đi.

Còn thi thể của chúng thì không cần bận tâm, chẳng mấy chốc sẽ có dã thú trong hoang dã lại đây ăn thịt chúng.

Quay về trên xe, Lục Hành đánh giá Trì Am từ trên xuống dưới, nói: “Kỹ thuật bắn súng khá đấy.”

“Cảm ơn.” Trì Am rụt rè cười nói.

“Quan chỉ huy dạy cô à?”

“Ừ.” Trì Am trả lời rất sảng khoái.

Lục Hành nghĩ lại một chút rồi nói: “Tôi nhớ là quan chỉ huy chỉ dạy cô mấy ngày thôi, hơn nữa anh ấy chỉ tranh thủ thời gian sau bữa ăn để dạy cô.”

“Đúng.”

Rồi ok, còn hỏi nữa thì sẽ tổn thương lòng tự trọng của đàn ông mất.

Một người phụ nữ chưa từng đụng vào vũ khí, kỹ thuật bắn súng lại thành thạo đến thế, thật sự rất đả kích lòng tự trọng của đàn ông. Lục Hành phát hiện lần này Trì Am đi theo ra biển cảnh, hình như có gì đó khác hẳn.

Cô càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến mức không giống nữ nhân. Cứ tiếp tục thế này thì không biết sẽ biến thành tình huống gì.

Cuối cùng khi họ bình an trở lại doanh địa, đã là chín giờ tối.

Trước ngôi thành cổ tồi tàn nơi hoang dã, một người đàn ông đứng đó, bóng dáng gần như hoa làm một với bóng tối. Ánh đèn xe Jeep chiếu tới, khi thấy là anh thì vội vàng dừng xe lại.

Người đàn ông đi tới, kéo cửa xe ra, bế Trì Am ra khỏi xe.

“Các anh vất vả rồi.” Anh nói một câu với người trong xe rồi bế Trì Am rời đi. -

- Một đám đàn ông hâm mộ nhìn anh. Họ cũng muốn có một cô gái như vậy, cũng sẵn sàng mỗi ngày bế bồng không rời tay như quan chỉ huy.

Hai tay Trì Am đỡ vai anh để giữ cân bằng thân thể. Đối với hành động mang tính chiếm hữu của anh, cô từ ban đầu ngại ngùng đến bây giờ đã chết lặng, anh cứ thế bế cô huênh hoang đi qua doanh địa, bể cô vào phòng.

Đối mặt với tầm mắt rực lửa của một đám đàn ông, Trì Am đành phải cố gắng giả vờ không nhìn thấy.

Về trong phòng, Trì Am vào nhà vệ sinh rửa mặt trước.

Tung tấy ở bên ngoài cả ngày, cả người dính đầy bão cát và bụi đất, lại thêm mặc quân phục không vừa người, người không biết nghiệm nhiên coi cô là một thằng con trai, không thấy chút hương vị nào của phái nữ. Cho nên trừ thân vệ của Tư Ngang, thật sự không có nhiều người nhận ra cô.

Rửa sạch toàn thân từ trên xuống dưới một lần, cô mới mặc áo sơ mi nam rộng rãi đi ra.

Áo sơ mi dài đến đầu gối, vừa lúc có thể coi như mặc váy, vạt áo để ngỏ lộ ra vòng cổ màu bạc đeo trên cổ, viên đá quý màu tím trên vòng cổ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, càng làm tôn lên gương mặt của cô ôn nhuận như ngọc, có một vẻ đẹp khác biệt dưới ngọn đèn.

Người đàn ông ngồi bên giường xem văn kiện nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn sang, thấy cô mặc áo sơ mi của mình đi ra từ nhà vệ sinh, trên mặt còn dính hơi nước, non nớt xinh đẹp.

Cởi bộ quân phục rộng rãi, rửa sạch một thân cát bụi, giống như minh châu bị phủ bụi nhúng vào trong nước, rửa sạch tro bụi, tỏa ra ánh sáng sáng sủa êm dịu, thơm ngon ngọt ngào, tản ra hương vị ngọt ngào đặc thù chỉ thuộc về nữ tính, lặng lẽ dụ dỗ cảm quan của đàn ông, khiến đàn ông dễ dàng mê muội vì cô.

Đôi mắt của anh trở nên tối sầm.

“Lại đây.” Anh đặt văn kiện xuống, nhìn cô nói.

Trì Am đi qua, liền thấy trên chiếc bàn nhỏ cách giường không xa đặt đồ ăn, thịt dị thú đã nướng chín cắt thành từng lát xếp chồng trên đĩa, một bát rau salad, một tô mì, một ly nước trái cây.

Đây là bữa tối của Trì Am.

“Đói bụng chưa? Ăn chút gì trước đã.” Tự Ngang bưng nước trái cây lên cho cô uống mấy ngụm, sau đó mới đút cho cô ăn thịt nướng.

Thịt nướng này không biết chế biến từ thịt dị thủ nào, miếng thịt tươi ngon mọng nước, sau khi ướp đồ gia vị nướng lên lại càng ngon. Trì Am ăn tới mức miệng dính đầy mỡ, mãi tới khi ăn hết nửa đĩa thịt nướng, nửa tô mì, bụng đã no tới mức không ăn thêm được nữa. Thấy anh còn muốn đút cho mình, cô lập tức ôm bụng quay mặt đi.

“Em nó rồi, không ăn nữa đâu, anh ăn đi.” Cô chu môi.

Tư Ngang nhíu mày, vẫn cảm thấy cô ăn quá ít, chẳng trách nuôi lâu như vậy mà vẫn không tăng thêm chút thịt nào. Anh lại dỗ cô thêm ăn hai miếng, cuối cùng tự mình giải quyết hết rồi mới kêu người vào dọn dẹp.

Trì Am ngồi bên cạnh anh, thấy có thân vệ tiến vào dọn dẹp thì cúi đầu xem bản đồ. Sau khi người kia ra ngoài, cô cầm bản đồ hỏi anh: “Hôm nay các anh đã đi đến những đầu? Có thu hoạch gì không?”

“Không.” Tư Ngang một tay ôm cô, thờ ơ đặt văn kiện và bản đồ trước mặt cô: “Chắc ngày mai chúng ta sẽ đi về phía đông.”

Trì Am nhớ lại tấm bản đồ mà mình từng nhìn một lần trong thư phòng của anh trước khi xuất phát, nói: “Em nhớ phía đông là địa bàn của Vũ tộc.”

“Đúng vậy.”

“Thể thì ngày mai em đi cùng anh.” Cô đột nhiên phấn khởi.