Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 255: Nam Nhiều Nữ Ít



Người đàn ông buông mi nhìn cô, nhìn ánh mắt sáng sủa của cô, anh khẽ hôn một cái, mỉm cười đồng ý.

Thấy gương mặt mỉm cười của anh, Trì Am đỏ mặt tim đập thình thịch, biết rõ anh đang cố ý dụ dỗ mình, lúc nào cũng tỏa ra hormone mê hoặc mình, nhưng cô vẫn không kìm được mà bị anh ảnh hưởng.

Đây là chồng cô, bị anh ảnh hưởng chẳng phải là chuyện đương nhiên à?

“Hôm nay các em đến những đâu?” Tư Ngang hỏi.

“Chỉ đi loanh quanh ngoài khu hoang dã thôi, gặp mấy nhóm người Romasen, đều bị bọn em xử lý.” Nói tới đây, cô tràn đầy vui vẻ: “Kỹ thuật bắn súng của em rất chính xác, Lục Hành thấy còn kinh ngạc cơ đấy.”

Tư Ngang mỉm cười nhìn cô, nghe cô lải nhải về chuyện hôm nay, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chiều.

Khi thấy cô ngáp dài, người đàn ông bèn bế cô lên giường, kêu cô đi ngủ trước.

“Chừng nào anh ngủ?”

“Anh còn phải bận rộn một lát nữa.”

Trì Am liếc nhìn anh rồi chui vào trong chăn ngủ. Đàn ông ở thế giới này hành quân mấy ngày không ngủ cũng không sao, mà thể chất của phái nữ so với họ thì thua kém quá nhiều. Mặc dù cô có linh lực duy trì, nhưng khi có thể nghỉ ngơi thì vẫn nên nghỉ ngơi đúng hạn.

Một giấc ngủ tới bình minh.

Trì Am tỉnh dậy trong tiếng quân hiệu to rõ vang vọng trên không trung hoang dã. Lúc tỉnh dậy thì nhận thấy mình được người đàn ông ôm vào lòng, mang đầy vẻ chiếm hữu, thân thể cao lớn của anh khiến cô hoàn toàn bị bao phủ trong hơi thở của anh.

Trì Am khẽ nhúc nhích, đang định rời giường thì bị người đàn ông giam cầm giữa thân thể của anh và chiếc giường.

Đôi mắt màu tím không hề có chút ngái ngủ ngược chiều ánh nắng yên lặng nhìn cô, mắt như vực thẳm thâm trầm.

Trì Am vô thức muốn trốn, nhưng lý trí lại mách bảo cô kìm nén, vươn tay ôm cổ anh rồi hôn lên mặt anh một cái, vừa nói câu chào buổi sáng thì đã bị nụ hôn điên cuồng nuốt chửng.

Mãi tới khi ánh nắng ban mai dần dần sáng lên, anh mới đứng dậy với vẻ mặt khắc chế.

Trì Am nằm đó nhìn anh xuống giường vào nhà vệ sinh, khóe mắt liếc thấy thân thể của anh, sau đó trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy ào ào, cũng che giấu động tĩnh bên trong.

Nghe thấy tiếng thở dốc hỗn tạp bên trong, tưởng tượng thấy người đàn ông kia làm chuyện xấu hổ với vẻ mặt kiềm chế đó, trên mặt cô lại nóng ran lên.

Sau đó không nhịn được mà buồn cười.

Ngoại trừ lúc ở thế giới hiện thực, đã bao lâu rồi cô mới nhìn thấy anh phải khắc chế đến thế, có thể nhịn đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.

Lúc này bởi vì đang hành quân bên ngoài, chung quanh đều là đàn ông tại thính mắt tinh, không quá tiện lợi, không thì Trì Am hoàn toàn không tin anh có thể nhịn được.

Chờ anh xử lý bản thân xong, rời khỏi nhà vệ sinh, bế Trì Am nằm trên giường tiến vào nhà vệ sinh cho cô rửa mặt.

Trì Am vừa đánh răng vừa nhìn anh, tầm mắt từ gương mặt tuấn mỹ kiến nghị của anh dời xuống bên dưới, quân khố thẳng thớm che khuất tình huống chỗ đó, không nhìn thấy tình hình bên trong.

Lúc này người đàn ông cứ như một con dã thú bị khoác một bộ gông xiềng lạnh lẽo, vừa khắc chế vừa dịu dàng.

Sau khi ăn sáng xong, Tư Ngang bèn dẫn một đám thân vệ rời khỏi doanh địa.

Nhiệm vụ lần này của họ là đi tra xét một loại đá năng lượng kiểu mới xuất hiện ở biên cảnh. Dựa theo tin tức truyền tới từ thành phố trung tâm, loại đá năng lượng kiểu mới này giống hệt đá năng lượng mà hiện tại Vũ tộc đang nắm giữ. Nếu con người cũng có thể nắm giữ loại đá năng lượng này thì thực lực của con người sẽ tăng lên rất nhiều, không cần tiếp tục giao dịch với Vũ tộc.

Mặc dù Vũ tộc giao dịch với con người, nhưng đưa ra điều kiện lại quá khắt khe, đám cáo già của thành phố trung tâm vẫn rất bất mãn, muốn cho nhân loại tìm được một chỗ quặng đá năng lượng kiểu mới để giải quyết vấn đề nhiên liệu.

Trì Am ngồi bên cạnh Tư Ngang, mở bản đồ ra xem xét, bên tai là tiếng trò chuyện của Tư Ngang và Nguyên Tịch ở lại trông coi doanh địa.

Xe Jeep dừng lại trước một vách núi dựng đứng.

Bên dưới vách núi là vách đá dựng đứng cao ngàn trượng, bên dưới vách đá là khu rừng xanh um, vẫn lan tràn tới dưới chân dãy núi nơi xa.

Đoàn người đứng trước vách núi, cúi đầu quan sát khu rừng dưới vách núi.

“Dựa theo kết quả hiển thị trên dụng cụ thì nơi nào đó trong khu rừng này có dao động năng lượng, có điều dao động này lại bị từ trường ảnh hưởng nên không thể định vị vị trí chuẩn xác, yêu cầu chúng ta tiến vào điều tra từng bước.” Lục Hành cầm một dụng cụ to bằng bàn tay vừa loay hoay vừa nói.

Tự Ngang nhìn đằng trước, hỏi: “Điều tra mấy ngày nay có thấy tung tích của Vũ tộc không?”

“Có, trên bầu trời có mấy Hội Vũ tộc bay qua. Hình như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng bình thường sẽ không bay tới vách núi này.” Lính trinh sát trả lời.

“Chúng ta xuống dưới.” Tư Ngang nói với binh lính bên cạnh, kêu họ chuẩn bị.

“Anh định đích thân xuống dưới hả? Không được, làm vậy quá nguy hiểm.” Lục Hành phản đối, nơi này cách địa bàn của Vũ tộc quá gần, lỡ bị Vũ tộc phát hiện thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đám Vũ tộc máu lạnh kia cũng không dễ đối phó.

Tư Ngang sửa sang lại túi dụng cụ, thản nhiên nói: “Không sao, tóm lại tôi cũng phải đến đó kiểm tra xem. Người khác không phù hợp. Anh ở lại đây chú ý tình hình bất cứ lúc nào.”

Lục Hành nhíu mày, cuối cùng dưới sự kiên trì của Tư Ngang, anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh, sai người chuẩn bị diều lượn bay xuống dưới.

Khi Lục Hành nhìn thấy Trì Am ngồi bên cạnh chuẩn bị cùng đi xuống, chỉ cảm thấy huyệt thái dương co giật, nói bằng giọng khó tin: “Cô cũng muốn đi cùng ư?”

Đây còn là nữ nhân nữa không? Có nữ nhân nào giống như cô ấy, không chỉ đi theo quân đội ra dã ngoại, sống màn trời chiếu đất mà còn muốn đi theo người của quân đội làm nhiệm vụ, mạo hiểm khắp nơi...

“Đương nhiên.” Trì Am liếc anh ta, biết anh ta đang nghĩ gì, cười lạnh nói: “Đừng coi thường phụ nữ.”

Không, anh ta không coi thường cô, mà là vì phụ nữ quá quý giá, lỡ có xảy ra chuyện gì thì quả thực rất khiến người ta đau lòng. Thân là đàn ông, họ đã quen với việc bảo vệ phụ nữ ở nơi an toàn nhất, việc như xông pha chiến đấu hay thám hiểm chưa từng có nữ nhân tham dự, anh ta cũng không tưởng tượng được nữ nhân có thể tham dự.

Nhưng bây giờ lại có một cô gái mặc quân trang của đàn ông, cứ thế trà trộn vào.

Nếu cho đàn ông của khu khác biết thì họ sẽ chửi chết khu năm, cho rằng khu năm đã yếu ớt tới mức cần phải phụ nữ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Có trời mới biết họ cũng không muốn như vậy đâu.

Điều khiến Lục Hành càng tuyệt vọng hơn là quan chỉ huy lại cho phép cô cùng đi theo? Thiên lý đâu rồi?

Bất kể vẻ mặt Lục Hành huyền ảo thế nào thì cuối cùng, Trì Am vẫn ngồi trên chiếc diều lượn của Tự Ngang, được anh ôm vào lòng bảo vệ, diều lượn rơi xuống khu rừng bên dưới.

Gió thổi vù vù bên tai, diều lượn dùng công nghệ cao định vị nhẹ nhàng hạ xuống khu rừng bên dưới, cuối cùng rơi trên một thân cây cao hơn mười mét.

Tư Ngang cởi dây an toàn, cho cô ngồi lên một chạc cây bên cạnh rồi mới tháo diều lượn, nhét vào một hốc cây, sau đó bế Trì Am nhảy xuống mặt đất từ chạc cây cao mấy mét.

Các binh lính khác cùng hạ cánh xuống bên dưới nhanh chóng tìm đến nơi.

“Báo cáo quan chỉ huy, dựa theo hiển thị trên dụng cụ thì hướng đông bắc cách nơi này một trăm dặm có nguồn tín hiệu.” Một lính trinh sát báo cáo.

“Báo cáo quan chỉ huy, phía nam cách nơi này năm mươi dặm cũng có nguồn tín hiệu.”

“Báo cáo quan chỉ huy, cách nơi này...”

Sau khi liên tục báo cáo địa điểm của mấy nguồn tín hiệu, một đám binh lính chờ anh ra lệnh.

Lần này có hai mươi người đi theo anh hạ cánh xuống vách núi. Tư Ngang chia họ thành năm nhóm rồi cho họ giải tán. Anh và Trì Am một nhóm, chọn phương hướng cách nơi này xa nhất, hướng đông bắc cách một trăm dặm.

Trì Am rối rắm nhìn anh. Họ chỉ có hai người, thật sự làm được sao?

“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.” Anh chậm rãi mỉm cười với cô, kêu cô đừng lo lắng.

Trì Am cạn lời nhìn anh. Cô không lo chuyện đó, mà lo cho sự an nguy của anh. Anh chính là quan chỉ huy khu năm, là một nhân vật cấp cao, người của Vũ tộc thấy anh có khi nào sẽ nảy sinh tâm tư khác không? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm.

So sánh ra thì cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý, bây giờ ăn mặc kiểu này sẽ hoàn toàn không thu hút sự chú ý của người khác.