Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 335: Người Cá Biển Xanh



Trong phút chốc, hai người chợt cùng hít vào khí lạnh.

Hải Yêu Vương Siren, chỉ cần là người hiểu chuyện thì đều từng nghe nói qua cái tên này, chỉ có Hải Yêu Vương mới có thể làm vương, đây là cái tên được cả đại dương công nhận và là cái tên có một không hai trên thế giới này.

Trên thế giới này không một con người hay tiên cá nào dám mang cái tên này, ngoại trừ Hải Yêu Vương đã được công nhận.

Lúc này họ mới hiểu tại sao tiên kia cá lại có thể triệu hồi bạch tuộc khổng lồ dưới đáy biển sâu đưa mình lên bờ, chỉ vì anh là Hải Yêu Vương Siren.

Chỉ cần anh là Siren thì thú biển sẽ nghe theo tiếng gọi của anh, chỉ cần ở trong đại dương thì không có nơi nào anh không thể đi.

Lúc này hai người cũng chợt nhận ra chỗ dựa của gia tộc Dasle khủng bố thế nào, bọn họ không nhất thiết phải có hàng chục triệu kiếm sử nhân loại, cũng không cần có của cải giàu có. Chỉ riêng cái tên Hải Yêu Vương là đã đủ khiến người khác không dám đắc tội nhà Dasle rồi.

“Cô Dasle, cô nói thật sao?” Leslie Carter lắp bắp.

“Ừ.” Trì Am cười khẽ.

Nhận được đáp án khẳng định, hai người đàn ông đồng thời trầm mặc.

Cho đến khi cả hai rời khỏi nhà Dasle mà vẫn còn bàng hoàng cả thể xác lẫn tinh thần, không nói được lời nào.

Sau một lúc lâu, Leslie Carter mới mời Edward Hill đến một căn phòng bạo để thảo luận. Hai người ngồi đó im lặng mất một lúc, Leslie mới nói: “Edward, anh thật may mắn!”

Edward Hill im lặng nhìn anh ta.

Leslie Carter khó chịu nhất về điều này, người đàn ông này luôn tỏ ra vốn là như thế, anh ta không biết cách lấy lòng phụ nữ, sẽ chỉ đối mặt với mọi thứ bằng sự im lặng. Nhưng lần nào phụ nữ cũng thích dáng vẻ này của anh ta, coi như vậy là đáng tin.

Cái đáng tin chó má này!

"Tuy nhiên, nếu người đó thực sự là Hải Yêu Vương, có lẽ chúng ta...”

“Không!” Edward Hill nói.

“Tôi vẫn chưa nói gì mà.” Leslie nhìn anh ta đầy vẻ bất mãn.

Edward Hill cầm mũ quân đội để trên bàn lên, chậm rãi đội vào, trầm giọng nói: "Tiên cá sẽ không nhúng tay vào việc của con người, tôi cũng không định lợi dụng tiên cá!”

Leslie Carter gần như đã sắp văng tục đến nơi, đầu óc tên Edward Hill này đúng là có bệnh.

Có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mặt, nếu không tận dụng thì có còn là con người không? Quý tộc có thể từ bỏ mọi thứ chỉ vì lợi ích, Edward Hill đúng là không phải quý tộc.

Edward Hill nhìn anh ta thật sâu rồi nói: “Anh Carter, tôi khuyên anh không nên có ý đồ gì với tiên cá, nếu không cô Dasle sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Ngừng lại một lúc, anh ta nói thêm: “Anh có biết tại sao cô ấy lại chọn tôi làm chủ đảo mà không phải anh không?”

Lúc trước khi họ giúp Angel Dasle đối phó gia tộc Jones, lúc đó cô vẫn đối xử bình đẳng với gia đình Hill và gia đình Carter.

“Vì anh đã cứu cô ấy?” Leslie Carter nói đùa.

"Không! Là bởi vì sự kiên trì của tôi! Cô ấy hiểu được sự kiên trì của tôi, vì vậy cô ấy sẵn sàng nhường vị trí chủ đảo cho tôi." Đôi mắt Edward Hill sáng rực lên: “Còn tôi thì sẽ không để cô ấy thất vọng.”

Sau lễ nhậm chức của chủ đạo trên đảo Whale, cuối cùng Trì Am cũng đặt kế hoạch đi biển vào hành trình.

Cuối cùng Elena cũng nhìn thấy vị nhân ngư kia.

"Elena, anh ấy là Siren! Siren, đây là Elena, mẹ em." Trì Am giới thiệu họ với nhau.

Siren ngồi trên một tảng đá lớn ở bờ biển, khẽ gật đầu với Elena, đưa cho bà món quà anh đã chuẩn bị, là một hộp trang sức gần đây rất phổ biến ở đảo Sikaran.

Lúc trước anh sai các tiên cá khác mang một số hải sản đến trao đổi với đảo Sikaran.

Nghe đến cái tên này, Elena cũng hãi hùng.

Đây là lần đầu tiên bà nghe thấy tên của tiên cá con gái mình yêu. Trước kia bà vẫn luôn gọi là “anh nhân ngư”, không biết tên thật của anh. Con gái bà không nói nên bà cũng nghĩ là anh không có tên, thật sự không ngờ tên của anh lại là thế này...

Dù bị kích thích nhưng Elena vẫn chấp nhận được.

Cho dù đó là Hải Yêu Vương hay một tiên cá bình thường thì cũng là người yêu của con gái bà, nghĩ lại cũng thấy hăng hái. Elena nhanh chóng chấp nhận sự thật, vui vẻ phát hiện ra có Hải Yêu Vương hộ tống thì sau này là không cần phải lo lắng khi con gái đi tàu trên biển nữa.

Sau khi gặp phụ huynh xong, Trì Am tiếp tục thực hiện chuyến đi ra biển.

Vào một ngày nắng đẹp, cuối cùng con tàu tên Siren cũng khởi hành.

Vào ngày khởi hành, rất nhiều quý tộc nhận được tin đã đến bến tàu để tiễn họ, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt long trọng hơn cả cảnh người phụ trách các hòn đảo khác rời đi lúc trước.

Bến tàu đông nghịt người nhưng tiếng ồn ào lại không quá lớn, những người đến tiễn họ thực ra cũng sợ mình sẽ vô tình chọc giận hải yêu trên tàu kia.

Dưới ánh nắng ban ngày chàng tiên cá đẹp như mơ, nhưng không thể phủ nhận sự nguy hiểm của anh.

Trì Am nói với Edward Hill: "Chủ đảo Hill, hãy chăm sóc mẹ tôi giúp tôi khi tôi không có ở đây. Nếu có ai bắt nạt bà ấy, anh có thể cho người ra biển nói với tôi. Tôi nhận tin sẽ nhanh chóng trở về ngay.”

Nghe đến đây, các quý tộc có mặt đều cảm thấy Lớn lạnh sống lưng.

Người phụ nữ này thật sự quá hung dữ!

Mà chuyện hung dữ hơn nữa là dường như cô có thể để tiên cá báo tin cho mình, nếu vậy thì còn ai dám bắt nạt bà Dasle khi cô đi vắng nữa chứ?

Trì Am ôm mẹ một lần nữa rồi nhảy lên tàu, chào tạm biệt mọi người.

Tàu Siren từ từ rời khỏi đảo Whale, đến khi không nhìn thấy nữa, Trì Am mới trở về phòng.

Tàu Siren rất lớn, có tổng số năm mươi thủy thủ đoàn, khó khăn lắm mới tạm đủ dùng, Trì Am quyết định sau này khi có cơ hội sẽ tuyển thêm một số thủy thủ đoàn nữa.

Đẩy cửa bước vào, bên trong là một căn phòng rất lớn, một nửa được làm thành bể bơi trong nhà, một nửa là phòng khách của con người.

Lúc này, trong bể bơi trong nhà một tiên cá đang nằm ở đó, nước trong bể bơi trong vắt, dưới đáy có mấy loại thực vật biển và đá non bộ, ánh sáng rực rỡ tràn vào từ cửa sổ, mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ.

“Am Am, anh rất thích con tàu này.” Chàng tiên cá nhàn nhã vẫy đuôi nói với cô.

Trì Am ngồi bên bể bơi, hai chân ngâm trong nước biển, cầm lấy một quả Lam Nguyệt Lượng bày trong mâm trái cây bên cạnh lên ăn, cười nói: “Nghe nói lúc còn đang đóng tàu anh đã vào trong đi dạo mấy lần rồi phải không?”

Anh chàng tiên cá này không chỉ chủ động ra vào vài lần mà còn yêu cầu thợ thay đổi một số chỗ theo ý mình, để anh ra vào thuận tiện hơn. Có thể nói chiếc tàu này thực ra là tàu của tiên cá, mọi thứ đều được xây dựng vì anh.

Về việc những người thợ đóng tàu có sợ hãi khi nhìn thấy chàng tiên cá này hay không thì Trì Am cũng không biết, dù sao khi cô nhìn những người thợ kia thì dường có vẻ rất hứng thú với ý tưởng do anh đề xuất, vì anh trả thù lao cao nên họ cũng sẵn lòng phục vụ.

Còn về nỗi sợ hãi với anh thì nó đã được gạt sang một bên từ lâu rồi.

Anh không nói gì, đôi mắt màu tím đậm nhìn cô, đột nhiên vươn tay kéo cô xuống nước.

Làn nước trong veo lập tức bao phủ hai người họ, trong ánh sáng chói lọi bên ngoài, Trì Am nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của chàng tiên cá đang tiến lại gần mình, đến mức có thể nhìn thấy làn da mỏng manh như không có khuyết điểm gì và đôi mắt tím sẫm đầy mị lực được phủ kín bởi màu sắc ma mị, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng xõa tung trong làn nước, cảnh tượng đẹp như mơ.

Cô điều chỉnh lại hơi thở, đưa tay ra ôm lại anh.

Soạt một tiếng, hai người nổi lên khỏi mặt nước.

Sau đó anh kéo cô đến thành bể, lặng lẽ ôm cô.

Trì Am bị anh làm cho ngứa ngáy trong lòng, lúc thì sờ vào cái vây cá sau tai anh, lúc lại sờ hai cái vây to lớn ở sống lưng, không biết cô chạm vào nơi nào mà cơ thể anh đột nhiên căng cứng, Trì Am chỉ cảm thấy mình bị một lực ép rất lớn ép vào bờ, thiếu chút nữa là tắt thở.

Cô ngẩng đầu nhìn lên liền thấy anh chàng tiên cá trước giờ luôn thận trọng kiêu ngạo giờ trông giống như một kẻ săn mồi, hai ngọn lửa rực cháy trong mắt.

Trì Am hơi sững sờ, chợt rùng cả mình.

“Si... Siren!” Cô lắp bắp: “Anh định làm gì?”

"Đương nhiên là..." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Câu trả lời này quá thẳng cmn thắn, tam quan của Trì Am gần như đã vỡ tan, cô dở khóc dở cười nói: "Không... không phải anh là nhân ngư sao?”

Người đàn ông khó hiểu nhìn cô, nhân ngư thì làm sao?

Trì Am cũng thấy mình hỏi một câu thật ngớ ngẩn, nếu anh đã có thể nói lời này thì chứng tỏ là tiên cá cũng có khả năng đó. Chỉ là vì trước đây cô đã nghĩ quá đơn giản, không biết cấu tạo cơ thể của nhân ngư, hóa ra nhân ngư nam cũng có cái thứ đồ chơi đó...

Ánh mắt Trì Am trượt xuống, quả nhiên thấy đuôi cá anh đang thay đổi.

Chỉ cần liếc mắt một cái là Trì Am đã không khỏi rùng mình.

Cô muốn rút lui.

Làm một tiên cá thuần khiết không tốt sao?

Người đàn ông dùng hành động nói cho cô, nhân ngự thuần khiết cái gì, đó chỉ là trí tưởng tượng của riêng cô thôi, từ xưa tới giờ nhân ngư chưa bao giờ thuần khiết.

Thủy triều vỗ nhẹ vào thân tàu, khi Trì Am tỉnh lại thì liền nghe thấy tiếng sóng biển dường như kéo dài vô tận.

Cô thử nhúc nhích người, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa định đứng dậy liền nghe thấy một giọng nói: "Đừng nhúc nhích, cứ nằm đi.”

Trì Am quay đầu lại nhìn liền thấy anh chàng tiên cá đang nằm trên thành bể bơi nhìn mình.