Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 348: Hắc Ám Xâm Nhập



Phát hiện con mồi họ săn đuổi lại trốn thoát một lần nữa khiến mấy người không thể vui nổi.

Một lúc lâu sau Vệ Đông mới nói: "Được rồi, chúng ta cứ đi ra khỏi đây trước đã, sinh vật dị hình sắp tới rồi.”

Người phụ nữ có vết sẹo trên mặt cũng không vội vàng, cô ta chậm rãi cất súng đi, nhét vào bao da: “Không, chỉ cần tên nhóc đó ở đây thì sinh vật dị hình sẽ không xuất hiện. Chúng ta chỉ cần xem nơi nào sinh vật dị hình tránh xa thì sẽ biết nơi cậu ta đang ẩn náu.”

Vừa mới nói xong thì từ phía xa đã truyền đến tiếng kêu độc nhất vô nhị của sinh vật dị hình, chúng đang nhanh chóng đến đây.

Sắc mặt mấy người đại biến, không thể quan tâm đến những thứ khác nữa, nhanh chóng rời đi.

Một lúc sau đã có sinh vật dị hình kéo đến.

Khi chúng đi qua một tòa nhà dân cư gần lối vào của con hẻm thì cơ thể chợt dừng lại, bước chân cũng nhẹ hơn, như cố tình đi vòng qua một khu vực an toàn, sau đó tiếp tục đuổi theo những người bị thương kia.

Máu tươi trên người nhân loại thu hút bản năng tiến hóa ăn tươi nuốt sống của chúng.

Trì Am ôm chặt đứa trẻ vào lòng, ngồi xổm sau bức tường thấp, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, lắng nghe tiếng sinh vật dị hình qua lại ngoài đường.

Cho đến khi âm thanh dần yếu đi cô mới lặng lẽ đứng thẳng dậy kiểm tra tình hình bên ngoài qua khung cửa sổ vỡ. Không có người, cũng không có sinh vật dị hình, hoàn toàn yên tĩnh, một cơn gió nóng từ hư không thổi qua mang theo hơi thở nóng đặc thù của mùa hè.

Trì Am thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra người trong tay mình có gì đó bất thường.

“Tự Ngang!” Cô nhỏ giọng kêu.

Đầu cậu mềm nhũn gục vào vai cô, cơ thể nhỏ bé cũng mềm nhũn.

Trì Am lật người cậu lại, thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, đã lâm vào hôn mê.

Trì Am giật mình, vội vàng bế cậu lên, nhảy ra ngoài cửa sổ rồi vội vã rời đi theo hướng ngược lại với những người kia.

Trì Am tìm thấy một ngôi nhà bí mật, khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ rồi đặt Tư Ngang lên giường.

Nghĩ đến bệnh thích sạch sẽ của cậu chủ nhỏ này, Trì Am liền thu dọn giường trong căn phòng, trải tấm ga sạch rồi mới đặt cậu xuống, sau đó đi tìm nước, vắt một chiếc khăn ẩm để lau sạch bụi bẩn và mồ hôi trên người cậu.

Mồ hôi lạnh trên người cậu chảy ròng ròng, thân nhiệt hạ xuống cực kỳ thấp, không có nhiệt độ, dường như sắp lên cơn sốc, tình huống rất tệ.

Trì Am đoán chuyện này có thể liên quan đến những sinh vật dị hình đột nhiên chạy tới vừa rồi. Chắc chắn sự xuất hiện của những sinh vật dị hình đó có liên quan đến cậu, nếu không thì những người đó sẽ không khẳng định dị hình sẽ không xuất hiện, rồi sau đó lại có sinh vật dị hình đến đây.

Trì Am cởi quần áo trên người cậu ra, vừa kiểm tra cơ thể vừa lau mồ hôi lạnh trên người cậu.

Sau khi kiểm tra xong, Trì Am mới xác nhận được chắc chắn cậu là một con người, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù ở thế giới trướcTư Ngang là tiên cá, không phải người, nhưng tiên cá vẫn có phần "người" và không ăn thịt người.

Còn sinh vật dị hình trên thế giới này thì có thể ăn thịt người!

Sự tiến hóa của sinh vật dị hình cũng liên quan đến việc ăn thịt con người, càng ăn thịt con người nhiều thì chúng càng tiến hóa nhanh hơn.

Chỉ nghĩ đến việc ăn thịt người thôi là đã thấy kinh tởm rồi.

Sau khi Trì Am lau mồ hôi cho cậu xong thì đi đến một trung tâm mua sắm gần đó tìm mấy bộ quần áo trẻ em, mặc cho cậu một bộ đồ ngủ hình gấu sạch sẽ, sau đó ôm cậu vào lòng sưởi ấm cho cậu bằng chính nhiệt độ cơ thể mình.

Lần này Tự Ngang hôn mê mất ba ngày mới tỉnh lai.

Trì Am sợ đám Chiến sĩ cuồng đuổi giết sẽ tìm kiếm dựa vào việc sinh vật dị hình tránh đi nên mỗi ngày lại chuyển sang nơi khác, chỗ sau còn bí mật hơn chỗ trước, cho nên không xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì.

Khi Tư Ngang tỉnh dậy thì Trì Am đang nấu cháo.

Cháo gạo là bổ dưỡng nhất, khi múc cháo ra có mùi rất thơm.

Phát hiện cậu tỉnh lại, Trì Am rất vui mừng, cô vội vàng bế cậu lên, để một cái gối dựa mềm ra sau lưng cho cậu, sờ trán hỏi: "Em thấy thế nào rồi?”

Cậu bé trông rất phờ phạc, mí mắt cụp xuống, nói nhỏ nhẹ: "Tôi không sao...”

Không sao mới là lạ!

Trì Am lấy nước cho cậu súc miệng, sau đó bưng cháo cho cậu ăn.

Cậu đã hôn mê ba ngày không có một giọt nước, dù có là người lớn cũng không chịu nổi. Nhìn thấy cậu ăn cháo mà không ngon miệng, cả cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm rũ ra, dường như chỉ cần một ngón tay cũng có thể bẻ gãy cậu, Trì Am thấy mà khó chịu trong lòng.

Trong bao nhiêu thế giới, người đàn ông này luôn xuất hiện với sức mạnh tuyệt đối, khiến cô quen với sự cường hãn của anh. Trong thế giới nguy hiểm này cậu không chỉ xuất hiện với hình hài của một đứa trẻ, mà còn mỏng manh yếu ớt, bị một đám Chiến sĩ cuồng truy sát, Trì Am làm sao có thể quên được.

Không những không quen mà còn rất đau lòng.

Chờ cậu uống cháo xong thì tinh thần cũng đã tốt lên rất nhiều, cậu cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ hình gấu mình đang mặc, trên mặt lộ ra thần sắc khó nói hết, dường như là rất chán ghét.

Trì Am giả vờ không phát hiện ra, chỉ nói: "Lần này em đã hôn mê ba ngày rồi. Chị rất lo lắng cho em. Tự Ngang, lúc đó em đã làm gì?”

Bàn tay trắng trẻo mềm mịn của cậu kéo cái móng vuốt con gấu hoạt hình trên tay áo, giọng nhàn nhạt: “Không có gì, tôi chỉ ra lệnh cho sinh vật dị hình tới đây thôi.” Cậu dừng lại, ngước nhìn cô nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng khả năng này, thể lực bị tiêu hao nên mới hôn mê trong một thời gian dài.”

Trì Am à một tiếng, đưa tay lên chạm vào mặt cậu.

Dường như cậu hiểu ý cô, nói: "Đừng lo, tôi là con người.”

Trì Am không hề xấu hổ vì bị vạch trần, bổ nhào qua ôm cậu vào lòng, hôn lên khuôn mặt bánh bao đáng yêu kia, cười nói: "Em giỏi quá, còn có thể ra lệnh cho sinh vật dị hình cơ à, em còn có năng lực gì nữa không?”

Mặt cậu căng chặt: “Cô mà không thả tôi ra là tôi sẽ cho cô biết tôi có năng lực gì đấy.”

Trì Am phát hiện cậu đang cầm trong tay một thứ giống như đạn sấm sét của quân đội, vội vàng thả cậu ra, nhưng trong lòng cô lại cảm thản, sau khi người đàn ông này trở thành trẻ con thì lại không thích cô đến gần, đúng là chuyện lạ.

Phát hiện ra cô thực sự buông tay, không hiểu sao cậu lại buồn bực nhìn chằm chằm vào gáy cô.

Một lúc lâu sau cậu mới cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, không chút sức lực của mình, sắc mặt tối sầm lại.

Trì Am không biết cậu đang nghĩ gì, vẻ mặt cậu âm trầm trông rất đáng sợ.

Dù người đàn ông này bao nhiêu tuổi thì cũng không ai có thể coi thường anh. Nếu cậu đã tỉnh lại thì Trì Am cũng mặc kệ, cô yên tâm hơn, tiếp tục tu luyện, chỉ có nâng cao vũ lực mới có thể bảo vệ hai người họ.

Những ngày sau đó Tư Ngang từ từ hồi phục sức khỏe, còn Trì Am thì tranh thủ thời gian để tu luyện.

Họ liên tục thay đổi địa điểm trong các ngõ ngách của thành phố, bắt đầu trò chơi đuổi bắt tôi chạy anh đuổi với những chiến sĩ cuồng cũng đang ẩn nấp trong thành phố để săn lùng họ. Tu vi của Trì Am cũng dần được nâng cao.

Hai tháng sau, sau khi tu vi của Trì Am đã đạt đến một trình độ nhất định thì rốt cuộc họ cũng không còn phải trốn nữa.

Trì Am kiểm tra khẩu súng trên tay, cô giật khẩu súng này từ Chiến sĩ cuồng đuổi theo bọn họ lần trước. Đạn trong súng đã gần hết, chỉ còn hai viên đạn, dường như cũng không có tác dụng gì mấy, hơn nữa cô cũng giỏi dùng kiếm hơn.

Trì Am quyết định đợi thêm, tìm quanh thành phố để xem liệu cô có thể tìm thấy thứ gì đó giống một thanh kiếm hay không.

Thấy cô vứt cây súng kia đi, anh chàng xinh trai Tư Ngang đột nhiên đưa tay cầm súng lên xem.

“Đây là súng do nhà máy của căn cứ Tự Do sản xuất.” Cậu nói giọng lạnh lùng, tách khẩu súng ra thành vài phần để xác định cấu tạo của nó.

Trì Am sửng sốt: “Người muốn giết em là người của căn cứ Tự Do?”

Cậu ừ một tiếng, bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt tím sẫm: “Có rất nhiều người muốn giết tôi, không chỉ là người ở căn cứ Tự Do.”

“Tại sao?” Trì Am kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ ở thế này người đàn ông này là kẻ chuyên gây thù chuốc oán, cho nên mới thu hút nhiều người đến giết anh như vậy?

Câu trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi cũng không biết.”

Trì Am: "...”

"Có lẽ có liên quan đến năng lực của tôi, mà năng lực này..." Cậu khẽ cau mày, có vẻ khó chịu.

Trì Am thấy thế, không nhịn được thở dài, cầm ba lô đã thu xếp xong lên, nói với cậu: "Được rồi, đi thôi.”

Anh chàng xinh trai liền đứng dậy khỏi ghế bước tới nắm lấy tay cô.

Khi bàn tay nhỏ bé non nớt của cậu nắm lấy tay Trì Am, trái tim cô như tan chảy, mỉm cười xoa đầu cậu nói: "Yên tâm đi, chị sẽ bảo vệ em an toàn cho đến khi em lớn lên.”

Chờ anh lớn lên thì những người kia có muốn giết anh cũng không dễ.

Tư Ngang đang nhìn chằm chằm vào bàn tay họ nắm lấy nhau, bàn tay cô hoàn toàn có thể bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, sự tương phản mạnh mẽ này khiến cậu rất bất mãn! Khi nghe những lời cô nói thì mặt cậu đã hoàn toàn đen xì.

Không hề có tí cảm động nào!