Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 347: Hắc Ám Xâm Nhập



Theo kế hoạch của Trì Am, cô muốn tu luyện trong phòng có đồ ăn thức uống này, trước tiên nâng cao vũ lực rồi nói tiếp.

Nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau họ đã phải bỏ trốn.

Những Chiến sĩ cuồng đang đuổi theo Tự Ngang dường như không hề nao núng vì bất kỳ khó khăn nào, họ vừa tìm kiếm hai người vừa tránh những sinh vật dị hình đang đi lại trong thành phố. Trì Am cũng không biết đám người chiến sĩ cuồng này phán đoán như thế nào mà cho rằng họ không rời đi, tìm mấy ngày thì cuối cùng cũng tìm được chỗ của họ.

Lúc ấy Trì Am đang tu luyện.

Linh lực trên thế giới này hỗn tạp, có sự cản trở nhất định đối với việc tu luyện của Trì Am, nhưng khi linh lực lưu chuyển trong cơ thể thì ngũ quan cũng trở nên nhạy bén hơn, các khả năng phản ứng khác nhau của cơ thể cũng được cải thiện.

Nghe được tiếng động rất nhỏ trên nóc nhà, Trì Am liền mở mắt ra ngay.

Tư Ngang ngồi đối diện đang nhìn cô chằm chằm tất nhiên cũng phát hiện sự khác thường của cô.

Những ngày này cậu cư xử như một đứa trẻ bị tự kỷ, rất ổn định, khi yên lặng sẽ khiến người ta không tự chủ mà không chú ý đến sự hiện diện của cậu. Khi Trì Am tu luyện cậu chỉ ngồi một bên quan sát cô, cũng không làm ầm ĩ muốn ra ngoài hay làm gì. Yêu cầu duy nhất là đảm bảo vấn đề vệ sinh của hai người, không cho phép cô sống như một chị gái cẩu thả luộm thuộm.

Cậu cư xử rất trưởng thành.

Mấy ngày quan sát cho phép cậu nắm bắt được nhịp điệu tu luyện của Trì Am.

Thấy Trì Am đột nhiên mở mắt, cậu liền đưa tay nhặt chiếc ba lô nhỏ lên.

Trì Am cầm một cái balo lớn khác vác cậu lên, che đầu cậu phá cửa ra ngoài.

Nơi họ đang trốn xuất hiện mấy vết đạn, đạn bắn vào tường, chiếc tủ gỗ cũ kỹ bên cạnh bị bắn vào một lỗ, vụn gỗ lập tức bay ra.

Trì Am vác cậu chạy thật nhanh trên phố.

Những Chiến sĩ cuồng ở phía sau truy đuổi không bỏ, tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, người chạy theo đầu tiên là một người đàn ông cường tráng, cao khoảng hai mét, mặc một bộ đồ da bó sát màu đen, cơ bắp trên ngực căng phồng. Hai người phía sau mặc đồ giống vậy, súng trên tay nhắm vào người đang chạy phía trước, nhưng lại không bắn trúng chỗ trọng yếu của họ, chỉ dùng cách này để ngăn cản đối phương chạy trốn.

Trì Am đã sớm phát hiện ra điều này, cảm thấy rằng nhóm người này không muốn giết họ.

Cô tính toán tốc độ của họ không ngừng đổi phương hướng, chọn một số nơi khó đi và có chướng ngại vật.

Tư Ngang yên lặng dựa vào trên vai cô, đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Ba Chiến sĩ cuồng phía sau không khỏi thầm nguyền rủa trong lòng, người phụ nữ này rõ ràng là người thường nhưng tốc độ, sức bật nhảy và sự nhanh nhẹn đều giỏi hơn người thường, họ đã suýt nữa đã nghĩ cô là một chiến sĩ cuồng.

Họ cũng không thể đánh giá trình độ thực sự của cô dựa trên hành vi trốn tránh không đánh đối đầu của cô.

Trì Am lại vượt qua một bức tường sập, lao vào một con hẻm tối mờ.

Hai bên con hẻm này là những ngôi nhà tư nhân tự xây cao bảy tám tầng, khoảng cách quá gần, trông có vẻ hẹp và sâu. Bởi vì ngày tận thế nên ở đây không có dấu vết hoạt động của con người, khắp nơi đều là rác rưởi không biết tên, tỏa ra một mùi hôi quẩn trong không khí.

Trì Am đột nhiên dừng lại.

Ở sâu trong con hẻm có hai chiến sĩ cuồng mang súng, là hai người phụ nữ, mặc bộ quần áo da màu đỏ rực, thân hình cân đối hoàn hảo mang lại cho họ thực lực tuyệt đối.

Trước có sói sau có hổ, Trì Am ôm anh chàng xinh trai trong ngực thật chặt, chậm rãi lui lại cho đến khi lưng cô dựa vào bức tường lốm đốm phía sau, không còn đường lui nữa.

Ba người theo sau và hai người chặn trước mặt cùng giơ súng thận trọng đi về phía họ cho đến khi dừng lại cách hai người mười mét.

Những người này đều là Chiến sĩ cuồng, từ quần áo họ mặc và vũ khí họ được trang bị thì có thể nhìn ra họ đến từ cùng một đơn vị.

Thái độ của họ rất thận trọng, như thể đang kiêng kị điều gì đó.

Bọn họ kiêng kị Tư Ngang.

Sau khi Trì Am nhận ra điều này thì tràn đầy nghi ngờ, không hiểu họ đang sợ điều gì. Cô vẫn duy trì cảnh giác, nhìn chằm chằm vào những người này, một tay ôm chặt đứa trẻ, một tay cầm con dao găm.

Tư Ngang lẳng lặng nằm trên vai cô, quay đầu nhìn về phía Chiến sĩ cuồng vây quanh họ.

Cơ bắp trên khuôn mặt bình tĩnh của các Chiến sĩ cuồng không khỏi hơi co giật vì cái nhìn của cậu, họ càng trở nên cảnh giác hơn, cho dù bây giờ đã bao vây, phần thắng nắm chắc trong tay thì họ vẫn không dám thả lỏng.

"Cạch" tiếng súng được lên đạn vang lên.

Đồng tử Trì Am co lại, cô chậm rãi di chuyển chân, chợt nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đi theo vừa rồi đè lại súng trong tay người phụ nữ: “Dừng tay.”

Người phụ nữ bất mãn nhìn anh ta.

Cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không may lại có một vết sẹo gớm ghiếc bên má phải, làm rách các cơ và da xung quanh, phá hủy sự cân đối của khuôn mặt, khiến một nửa khuôn mặt bên này xinh đẹp rung động lòng người, còn một nửa khuôn mặt bên kia thì lại như một con quỷ.

Cô ta lạnh lùng nhìn người đang chặn mình lại, giọng nói lạnh như rắn độc: “Vệ Đông, tránh ra! Nhất định phải giết cậu ta, nếu không sẽ gặp phải phiền phức mãi mãi!”

“Không được!” Người tên Vệ Đông không chịu từ bỏ: “Cậu Mai đã nói là phải bắt sống.”

"Cô Đào đã ra lệnh cho tôi phải giết! Tuyệt đối không thể để cho ác ma này còn sống." Người phụ nữ cũng không chịu buông tha.

Trong lúc nhất thời hai bên chợt giằng co, những người phía sau vẫn cảnh giác nhìn hai người Trì Am.

Trì Am phát hiện ra ba người đuổi theo họ vừa rồi chủ trương bắt sống, còn hai người phụ nữ chặn ở con hẻm này thì lại muốn giết họ, từ cuộc trò chuyện của họ có thể thấy họ là những người nhận đơn đặt hàng khác nhau, mục tiêu đều là Tự Ngang.

Trì Am bình tĩnh nhìn họ, chờ cơ hội.

Đột nhiên đôi môi đỏ của người phụ nữ chợt nhếch lên: “Vậy thì xem ai có khả năng hơn.” Vừa nói vừa nhân lúc người đàn ông không chú ý, cô ta nhanh chóng tránh khỏi sự ngăn cản của anh ta bắn về phía Trì Am.

Trì Am nhanh chóng né tránh phát sóng, trong lúc tránh Tư Ngang bị ngã xuống đất, người đầy bụi đất, nhưng lúc này cậu cũng không quan tâm, nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay Trì Am rồi chạy sang một bên, tránh né sự tấn công sau lưng Có mấy người kia ngăn cản, cô và Tư Ngang đều không bị thương, nhưng vẫn tránh né hơi chật vật.

Vừa thấy thời cơ cô liền túm lấy Tự Ngang đánh đến bên cạnh, người phụ nữ mặc áo da đỏ nhảy qua bắn vào đầu Tư Ngang.

Họ thực sự muốn giết Tư Ngang.

Trong mắt Trì Am sôi trào cơn giận, kéo Tư Ngang ra, đồng thời ném con dao găm về phía ngực người phụ nữ, xuyên qua tim cô ta.

Người phụ nữ không cam lòng đổ xuống, cô lại tới thật nhanh, đá vào khẩu súng, sau khi khẩu súng tung lên cao thì cô nhảy qua đỡ lấy, trở tay bắn vào người phụ nữ chạy phía sau, nã đạn nhằm vào bắp chân của cô ta.

Pång pång pång!

Những tiếng súng liên tục vang lên trong con ngõ, Trì Am cầm súng trên tay nên không bị kiềm chế như vừa rồi nữa, tài thiện xạ của cô rất chuẩn, dù ở góc độ có khó khăn đến đâu thì cô cũng có thể nhắm chuẩn, mặc dù cô không giết người nhưng trên người những người kia đều có những vết thương ở các mức độ khác nhau.

Lo rằng đồng bọn của họ còn ở gần đó nên Trì Am không ham chiến, chỉ vác người lên bỏ chạy.

Những người kia vác theo vết thương đuổi ra khỏi ngõ, nhìn xung quanh, trên những con phố cũ kỹ chằng chịt đã không thấy người đâu.

“Chết tiệt!” Người phụ nữ có vết sẹo trên mặt giận dữ hét lên, nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của cô ta bắt đầu vặn vẹo.

Những người khác nhìn ngó xung quanh, thành phố rất yên tĩnh, thậm chí không hề có tiếng của sinh vật dị hình, họ không cảm giác được hai người trốn đi đâu, hoặc là không trốn mà chỉ trốn ở gần đây.

Xung quanh có những ngôi nhà tự xây, khắp nơi đều có thể làm nơi trốn tránh, họ không có nhiều thời gian để tìm kiếm từng cái một.

Một lúc sau, người phụ nữ có vết sẹo trên mặt lạnh lùng hỏi: "Vệ Đông, anh có chức những người đi theo tên nhóc đó đã chết hết rồi không?”

“Chắc!” Vệ Đông trầm giọng nói: “Khi đó cậu ta là người duy nhất chạy thoát, tất cả hộ vệ của cậu ta đều đã bị chúng tôi giết sạch, còn người phụ nữ hôm nay thì chúng tôi cũng không biết cô ta từ đâu tới, không có dấu hiệu của Chiến sĩ cuồng trên cổ cô ta, cô ta chỉ là một người bình thường.”

"Những kỹ năng của cô ta không giống người thường. Khả năng thiện xạ cũng rất tốt, nhất định đã từng được huấn luyện.” Một người đàn ông bên cạnh nói thêm.

Sắc mặt người phụ nữ rất xấu, người bạn đồng hành của cô ta đã bị Trì Am giết chết, sức chiến đấu của cô hiển nhiên không phải của người bình thường như họ đã nghĩ trước đây.

“Cũng đúng, người có thể chọn theo phe của tên ác ma kia không bao giờ là người thường.” Người phụ nữ lạnh lùng nói.