Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 509: Lính Gác Dẫn Đường



Cuối cùng giải thích xong những chuyện cần giải thích, Hoàng thái tử điện hạ tha thiết nhìn cô.

Mang gương mặt anh tuấn này, mặc dù làm chuyện không phù hợp thân phận thì vẫn tuấn tú vô cùng.

Nghe xong, Trì Am không nhịn được mà bắt đầu suy tư. Đến khi lấy lại tinh thần thì lập tức thấy gương mặt anh tuấn cuồng dã sáp lại gần, cô bỗng thò tay đẩy anh ra.

“Am Am?” Hoàng thái tử điện hạ hơi sững sờ.

Trì Am hắng giọng một tiếng, nói: “Anh làm vậy sẽ khiến em có cảm giác thực ra người em thích là Rio Flint.”

Trước kia không biết thì thôi, dù sao chỉ cần anh là Tư Ngang, là người đã cùng cô trải qua khoảng thời gian mấy trăm năm, cho dù anh mang gương mặt của người khác, người khác mang gương mặt của anh, Trì Am cũng sẽ không bận tâm. Nhưng bây giờ đã biết tên này cố tình biến thành hình dáng này để dễ bề trà trộn vào Ankara, làm việc có nguyên nhân, cô không có ý định so đo, nhưng không có cách nào đối diện với gương mặt này được nữa.

Bất kể là thế giới nào, Tư Ngang thay đổi ra sao thì chí ít gương mặt của anh cũng cực kỳ dễ nhận biết, Trì Am nhìn mấy trăm năm đã quen rồi, hơn nữa gương mặt ấy quá hoàn hảo, thậm chí khiến người ta nảy sinh cảm giác nhìn mãi không chán, cứ như thể ngắm thêm mấy vạn năm nữa cũng sẽ không ngấy.

Nếu ngày nào đó anh đột nhiên thay đổi dung mạo, Trì Am thật sự không quen.

Quả nhiên nghe xong câu này, sắc mặt anh lập tức đen sì.

Chợt nhớ tới lúc ở Ankara, anh từng nghe lén được cuộc đối thoại giữa cô và Samuel, vội vàng ôm mặt cô đối diện ngay ngắn với cô, nghiêm túc hỏi: “Em thích ai? Hoàng thái tử và Rio Flint, mục tiêu của em là ai?”

Ánh mắt Trì Am xoay chuyển, bắt đầu tìm đường chết: “Mục tiêu của em là toàn bộ lính gác cấp SSS, anh tin không?”

Sắc mặt của Hoàng thái tử điện hạ tức khắc trở nên vô cùng khó coi.

Trêu đùa xong, Trì Am sung sướng bỏ chạy. Hiếm khi mới có thể chọc tức anh đến mức này, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, còn hậu quả tìm đường chết là gì, tìm cũng đã tìm rồi, có thể làm gì được nữa đây?

Vừa về đến trước cửa phòng đã thấy Samuel ở bên cạnh mở cửa, thò đầu nhìn cô.

“Chị Trì, chị không sao chứ?” Samuel vừa hỏi vừa đi theo cô vào phòng, khi đến gần hơn một chút, cậu phát hiện trên người cô dính đầy khí tức của lính gác, cứ như thể hai người như hai con mèo ôm nhau lăn qua lăn lại nên dính lên, bèn lặng lẽ xê dịch.

“Có thể có chuyện gì chứ?” Trì Am cười nhìn cậu, tâm trạng thoải mái cực kỳ.

Không biết sao Samuel lại nảy sinh linh cảm chẳng lành, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, sau đó muốn rời đi.

Trì Am giữ cậu lại, chỉ vào một cái ghế trong phòng ra hiệu cho cậu ngồi xuống, kêu người máy bưng hai ly sữa trái cây đến, đưa một ly cho cậu rồi mới nói: “Samuel, còn mười ngày nữa tinh hạm sẽ đến Đế Tinh.”

Samuel thấp thoáng biết cô muốn nói gì, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

“Sau khi đến Đế Tinh, tôi sẽ dẫn cậu đi đăng ký ở đơn vị dẫn đường...” Thấy cậu như có lời muốn nói, Trì Am nói ngay: “Tôi biết cậu không thích sự khống chế của thế gian này đối với dẫn đường, nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu không muốn thì không ai có thể bắt buộc được cậu cả. Còn nữa, chắc hẳn cậu cũng biết rõ Đế Quốc bảo vệ mỗi một dẫn đường, đồng thời dẫn đường cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình. Ví dụ như lính gác lên chiến trường giết dịch bảo vệ Đế Quốc, dẫn đường chải chuốt tinh thần cho lính gác để lính gác có thể giữ vững lý trí chiến đấu, đây là chuyện thông thường nhất. Cậu sẽ không từ chối đúng không?”

Samuel chậm rãi gật đầu.

Mặc dù cậu biết mối quan hệ giữa lính gác và dẫn đường không hề đơn giản tốt đẹp như cô nói, nhưng từ trước tới nay Đế Quốc vẫn luôn cố gắng tô điểm thêm cho mối quan hệ giữa dẫn đường và lính gác, nếu dẫn đường đơn thuần một chút thì sẽ tin tưởng ngay.

Nhưng ngại gì mà không tin tưởng một chút chứ?

“Năm nay cậu mười lăm tuổi. Dẫn đường bình thường năm mười tuổi đáng lẽ phải vào học viện dẫn đường học tập. Học viện dẫn đường có hệ thống giáo dục, có sự giúp đỡ rất lớn đối với dẫn đường. Mặc dù đã trễ năm năm, nhưng không sao cả, tôi biết cậu không thích bị người khác thao túng vận mệnh của mình, cũng không muốn dựa dẫm vào người khác, cho nên cậu cần phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai có thể chi phối cậu.”

Trì Am vỗ vai cậu ấy.

Samuel cắn môi, nhìn chằm chằm vào cô: “Giống chị ư?”

Trì Am cười ra tiếng, vẻ mặt sáng sủa vô cùng vui sướng: “Đúng, giống tôi đây.”

Samuel nắm chặt bàn tay, nghiêm túc nói: “Chị Trì, chị yên tâm, em sẽ cố gắng.” Nghe nói dẫn đường đẳng cấp cao thậm chí có thể chi phối ngược lại lính gác, chứ không phải toàn bộ dẫn đường đều nhu nhược đến mức chỉ có thể bị chi phối.

Cái mà Samuel theo đuổi chính là cảnh giới này. Cuộc sống trên Ankara đã in sâu vào xương máu của cậu, khiến cậu không thể cam tâm tình nguyện chấp nhận sự sắp đặt của người khác như những dẫn đường trong xã hội bình thường.

“Học viện dẫn đường thực hành theo chế độ giáo dục mười lăm năm, hai mươi lăm tuổi tốt nghiệp, vừa lúc đã trưởng thành, có thể lựa chọn tương lai của mình. Chờ đến khi cậu trưởng thành thì có thể chọn hợp tác với lính gác có độ phù hợp tinh thần cao, hoặc là gia nhập quân đội, làm việc cho đơn vị dẫn đường.” Trì Am nói: “Tôi có một căn hộ ở Đế Tinh. Chờ chúng ta đến Đế Tinh, cậu sống ở đó đi.”

Samuel gật đầu: “Vậy còn chị?”

Trì Am lại cười: “Không biết nữa, xem Hoàng thái tử thế nào đã.”

Samuel hít vào một hơi. Quả nhiên “Rio Flint” đến Ankara chính là Hoàng thái tử sao?

Sau khi biết đối phương thực sự là Hoàng thái tử, Samuel lại không nhịn được mà lo lắng cho cô.

Nếu là lính gác thân phận khác thì đương nhiên có thể lựa chọn dẫn đường mà mình kết hợp, cho dù dẫn đường này xuất thân là dân nghèo, chỉ cần độ phù hợp tinh thần của hai người đủ cao thì bình thường sẽ không ai từ chối kết hợp với đối phương. Nếu là Hoàng thái tử, anh có thể tự cho lựa chọn dẫn đường hợp tác với mình, nhưng nếu chọn Hoàng thái tử phi thì yếu tố cần suy xét cũng rất nhiều.

“Đừng lo, nếu chút chuyện cỏn con đó mà anh ấy cũng không thể giải quyết thì anh ấy sẽ không phải là...” Tư Ngang.

Samuel không rõ cô lấy tự tin ở đâu ra, nhưng cũng không tiện nhiều lời.

Thế giới bên ngoài Ankara đối với cậu vẫn còn lạ lẫm, thậm chí cậu còn không có quang não. Trong kho thông tin di truyền của Đế Quốc, cậu coi như không có hộ khẩu. Lo lắng nhiều đến mấy thì cũng chẳng làm được gì.

Sau khi tiễn bước Samuel tâm trạng phức tạp, Trì Am không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, khoanh chân ngồi trên giường, gọi Ares ra ngoài.

Cô bưng chú cá heo mini không lớn hơn bàn tay là bao, kiểm tra tình hình của nó. Đến tận bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc Ares có kỹ năng gì, chẳng lẽ kỹ năng đặc thù của nó là làm bộ dễ thương ngốc nghếch? Thế này thì kéo thấp trình độ tinh thần thể của dẫn đường quá.

Ares nằm trên tay cô, mặc cho cô loay hoay thân thể của mình, phơi bụng lên trời, cái đuôi vui vẻ vẫy vùng, trên mặt cười tủm tỉm vui sướng khỏi phải nói.

Trì Am không nhịn được mà bật cười thành tiếng, chọc đầu nó, nói: “Mọi người thường nói tinh thần thể giống với chủ nhân, tao thấy mày chẳng giống tao gì cả, mày giống Ares mới đúng.”

Đang nói chuyện thì chợt thấy cửa mở ra, một con cự thú màu tím đen nhảy lên như một cơn gió, giương mắt hổ nhìn cá heo nhỏ.

Trì Am không kiềm chế được trái tim run rẩy, ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông tuấn mỹ bước vào phòng.

Khi thấy rõ gương mặt của anh, Trì Am rất kinh ngạc, ngay cả con cự thú ngậm Ares đi cũng không chú ý tới.

Hoàng thái tử điện hạ đóng cửa lại, sải chân dài đi tới, ngồi bên giường vươn tay ôm cô đặt lên đầu gối mình, bóp cằm cô cười nói: “Sao vậy? Thấy quen chưa?”

Ánh mắt Trì Am men theo gương mặt anh, dời xuống xương quai xanh dưới cổ anh, hơi miệng khô lưỡi khô.

Nếu nói lúc anh biến thành Rio Flint thì anh tuấn phóng khoáng, tựa như hormone hình người, vậy thì lúc làm Hoàng thái tử, anh cao ngạo lạnh lùng, mỉm cười lại tựa ma như thần, mê hoặc lòng người, khiến người ta biết rõ nguy hiểm mà vẫn không nhịn được như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Lúc này trên người anh đã không có khí chất phóng đãng tự do thuộc về “Rio Flint”, sự cao quý tao nhã của riêng Hoàng thái tử càng thêm rõ rệt. Chỉ có lúc nở nụ cười thì vẫn cho người ta cảm giác ngang tàng bốc đồng.