Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 510: Lính Gác Dẫn Đường



Thân là lính gác cấp SSS, anh có được đặc điểm của lính gác cấp cao, ngang ngược tùy tiện, tính chiếm hữu mạnh, coi chiếm đoạt là bản năng.

Lính gác đều là một đám kẻ chiếm đoạt, bất kể ngày thường kiềm chế đến mấy thì lúc đối mặt với dẫn đường cũng sẽ bại lộ bản năng chiếm đoạt.

Trì Am sờ lên gương mặt anh, nghi hoặc hỏi: “Anh biến thành Rio Flint bằng cách nào? Cấy da người? Hay là điều chỉnh ngũ quan?”

“Điều chỉnh ngũ quan, lại thay đổi thêm một chút. Kỹ xảo dịch dung này rất ít người biết, là thủ đoạn bí mật của quân đội.” Anh cầm tay cô đặt bên môi hôn, đôi mắt màu tím thẫm khiến cô quen thuộc nhìn chằm chằm vào cô: “Anh và Rio lớn lên bên nhau từ nhỏ, đều vô cùng quen thuộc với đối phương. Cậu ta là con trai của cô anh, cũng là em họ ngoại của anh, thực tế bọn anh có chút giống nhau.”

Trì Am bừng tỉnh, chẳng trách anh có thể đóng vai “Rio Flint” giống đến thế.

Anh mỉm cười nhìn cô, cúi đầu cho cô một nụ hôn hết sức dịu dàng, thấy cô không từ chối mới thêm sức lực, bất tri bất giác trở nên vội vã.

Mãi tới khi nụ hôn kết thúc, Trì Am thở hổn hển, cắn đôi môi đau đớn tê dại, trừng anh: “Buông em ra...”

Anh đương nhiên không chịu buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, kìm nén xúc động thân thể. Mặc dù họ quen biết không lâu, nhưng với anh sự tồn tại của cô dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy, mặc dù không có ký ức, nhưng bản năng vẫn sẽ tìm kiếm cô, dùng phương pháp thỏa đáng nhất ôm cô vào lòng, quen thuộc cứ như thể họ đã từng làm như vậy hàng trăm ngàn lần.

Nếu không phải chưa đến lúc phù hợp, anh sẽ không nhịn lòng được, thuận theo bản năng mà chiếm hữu cô.

Trì Am bị anh làm cho bó tay, khóe mắt liếc về phía góc phòng, lập tức thấy Ares đang bị con cự thú kia nhét dưới bụng, mỗi lần chỉ có cái đuôi thò bên ngoài vỗ liên tục, trông rất buồn cười.

Hoàng thái tử điện hạ khôi phục gương mặt thật xuất hiện trong tinh hạm, không một ai cảm thấy khó hiểu, đám binh lĩnh vẫn nên làm gì thì cứ làm nấy.

Ngược lại là Samuel, tận mắt nhìn thấy Hoàng thái tử cởi bỏ ngụy trang, không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Nhan sắc của Hoàng thái tử, cho dù là tại hành tinh Ankara thì vẫn khiến người ta không thể không chú ý.

Thân phận cao quý, thực lực cao cường, dung nhan tuấn mỹ... Samuel lại lo lắng cho Trì Am.

Mười ngày sau, cuối cùng tinh hạm cũng đến Đế Tinh.

Khi tinh hạm đỗ tại cảng không gian Đế Tinh, đội hộ vệ của Hoàng thái tử hộ tống Hoàng thái tử mặc quân trang phẳng phiu rời khỏi tinh hạm. Bởi vì đi lối ra đặc thù nên không ai phát hiện hôm nay Hoàng thái tử trở về Đế Tinh, chỉ có các phóng viên canh chừng ở cảng không gian để bắt được các nhân vật có máu mặt ra vào cảng không gian mơ hồ phát hiện tinh hạm của Hoàng thái tử, nhưng không có cách nào lại gần.

Trì Am và Samuel đi theo lối ra khác.

Trì Am từ chối đi cùng Hoàng thái tử, hơn nữa nói năng hùng hồn: “Bây giờ em có phải là gì của anh đâu, nếu đã trở về Đế Tinh bình an thì em phải dẫn Samuel đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai có lẽ phải đến cơ cấp dẫn đường báo cáo tình hình công tác lần này, em bận lắm.”

Mặc dù Hoàng thái tử điện hạ chỉ hận không thể bắt cô vào hoàng cung, đặt trong tẩm cung của mình, nhưng thấy cô khăng khăng một mực, anh đành phải thôi.

Nhưng lúc rời khỏi tinh hạm, Trì Am vẫn bị anh đè trên cửa hung tợn mút môi, bị hôn tới mức lưỡi run lên, hơi nóng cuồng dã, phản ứng hóa học giữa hai người suýt nữa khiến cô không thể kiềm chế nổi.

Vị Hoàng thái tử này quá nhiệt tình, Trì Am thật sự lo lắng mình không kìm lòng được, khi đó sẽ mất hết mặt mũi.

Vuốt ve gương mặt vẫn còn nóng ran, Trì Am đứng trước cảng không gian nhìn đội ngũ của Hoàng thái tử tiến vào xe bay, nghênh ngang rời đi.

“Chị Trì?” Samuel kêu lên.

Trì Am lấy lại tinh thần, mỉm cười với cậu, sau đó dẫn cậu cùng tiến vào một chiếc xe bay thông minh không người lái. Cài đặt địa chỉ xong, xe bay tức khắc bay về phía chung cư nhỏ của cô ở Đế Tinh.

Căn hộ nhỏ cách đơn vị dẫn đường không xa, đi làm tốn mười phút là được, đã được Trì Am tỉ mỉ lựa chọn.

Bởi vì sống một mình nên căn hộ không quá rộng, kết cấu ba phòng ngủ hai phòng lớn, còn có một lầu các nhỏ, buổi tối có thể nằm trên lầu các ngắm sao ngắm trăng. Đời sống giải trí của nguyên thân ít đến mức đáng thương, có lẽ buổi tối ngắm sao ngắm trăng là một loại tiêu khiển.

Sau khi thu xếp xong cho Samuel, Trì Am lười biếng vươn vai, cầm quần áo vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa.

Vừa ngâm mình vào bồn tắm thì thấy quang não sáng lên, Trì Am không hề nghĩ ngợi bấm nút tiếp nhận. Sau khi ấn xong cô nhớ mới ra quang não có hình chiếu, mà lúc này mình đang tắm...

Màn hình 3D hiện lên cách bồn tắm lớn không xa, Hoàng thái tử điện hạ mặc áo sơ mi vải lụa cổ chữ V xuất hiện.

Nụ cười trên môi anh tức khắc cứng đờ khi thấy người đang nằm trong bồn tắm, trong mắt như dấy lên hai ngọn lửa, sáng quắc nhìn chằm chằm người trong sương mù, lúc không nói lời nào trông có vẻ thật âm u khó phân biệt.

Trì Am kìm nén cảm xúc muốn tắt điện thoại, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tư Ngang, có chuyện gì vậy?”

Hoàng thái tử ừ một tiếng, ánh mắt bồi hồi trên người cô, tiếc rằng cách không gian nên mọi thứ chỉ là hình chiếu ảo: “Lúc nãy anh đã báo với phụ hoàng về chuyện của em. Ông ấy muốn gặp em.”

Trì Am: “...” Hành động của vị Hoàng thái tử này thật sự quá nhanh.

“Chiều mai em rảnh không? Anh dẫn em tiến cung, ăn một bữa cơm với phụ hoàng.”

Trì Am vỗ trán, cười nói: “Ngày mai không được, em bận rồi.”

“Bận gì?”

“Một chút... việc riêng.”

Thấy cô trốn tránh, người đàn ông lại đa tâm, nghi ngờ nhìn cô, chợt nghĩ tới điều gì đó, anh tiến lên một bước theo phản xạ, vươn tay muốn chạm vào cô, đương nhiên sẽ xuyên qua người cô.

Hoàng thái tử điện hạ chậm rãi buông tay, cứ như thể không phát hiện mình vừa làm một hành động ngu xuẩn, vẫn nói với dáng vẻ tao nhã: “Được rồi, vậy thì ngày kia đi. Còn nữa, em yêu, anh tin rằng em là người thông minh, sẽ không tìm đường chết đâu, đúng không nào?”

Trì Am phát hiện khói đen trên người anh sắp bốc lên nghi ngút, cứ như thể muốn nhốt cô vào phòng tối, vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, anh yên tâm đi.” Cho dù tìm đường chết thì quỳ cũng phải làm cho xong, sau đó nhanh chóng chạy.

Hoàng thái tử điện hạ cực kỳ hài lòng, tiếc nuối vì không thể tiếp xúc thân mật với cô, đành phải tựa lưng vào tường, cứ thế nhìn cô.

Trì Am: “...”

Thế là Trì Am chịu đựng vẻ mặt nguy hiểm của Hoàng thái tử, trực tiếp tắt quang não.

Kế tiếp, khi quang não lại phát sáng, Trì Am không chọn hình chiếu 3D mà nói thẳng: “Tôi là Trì Am đây, có chuyện gì vậy?”

Đối phương không lên tiếng.

“A lô?”

Ngay khi Trì Am không nhịn được kiểm tra người gọi tới là ai thì cuối cùng đối phương cũng đã lên tiếng: “... Am Am, em không sao chứ?”

Trì Am bình tĩnh hồi tưởng, cuối cùng nhớ lại chủ nhân của giọng nói này là ai, đáp: “Tôi không sao! Tôi đại nạn không chết, có phải anh thất vọng lắm không?”

“... Am Am, đừng như vậy, em có thể trở về, anh rất vui vẻ, thật đấy. Ngày mai em rảnh không? Em mới về nhà chắc còn bận nhiều việc lắm, vậy thì ngày kia đi, lúc đó anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Trì Am: “...”

Giời đất ơi, ngày kia Hoàng thái tử điện hạ cũng sẽ đến mà!