Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 777



Nghe thấy lời điên cuồng này, đám tu sĩ tức gần chết.

Nhưng có tức hơn nữa, bọn họ cũng không thể xông qua đó, chỉ có thể chịu đựng uy lực của pháo linh quang, lấy bản lĩnh giữ nhà và pháp bảo nhét đáy hòm ra, lập trận phòng ngự lần nữa, tránh cho trang viên này thực sự bị nổ thành tro, cho dù ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình bên trong có không chết thì cũng tàn tật, tới lúc đó có thể sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa đông tây.

Khi các tu sĩ đang bận rộn, chỉ có hai người là đang bất động.

Trì Am nhìn Dương Thiên đằng sau pháo linh quang, hơi híp mắt lại, ngón tay chuyển động, phát hiện bây giờ vẽ linh phù cũng không gặp vấn đề quá lớn, liền biết được rằng Dương Thiên đã sử dụng thực lực vượt quá thế giới này, thiên đạo áp chế sức mạnh từ bên ngoài tới cũng yếu đi.

Giống như Trì Tinh ở thế giới trước vậy.

“Tư Ngang, anh bảo vệ em.” Trì Am rút kiếm ra lần nữa.

Tư Ngang nhìn cô thật sâu, cũng không ngăn cản, giơ tay gọi một đợt ma phong tới.

Ma phong như một con phong long, xuyên qua đợt tấn công dày đặc của pháo linh quang, đánh về phía Dương Thiên.

Ánh mắt Dương Thiên tập trung lại, nhanh chóng tránh né đòn này, đồng thời hai tay vẽ một vòng tròn, trong tay xuất hiện một phật thước màu vàng, đánh về phía Tư Ngang.

Ma cà rồng là một sinh vật hắc ám, phật quang trên phật thước tuy rằng không đến mức giết chết được bọn họ, nhưng lại có thể khiến bọn họ bị thương. Sau khi biết người đàn ông này là ma cà rồng, ngày nào Dương Thiên cũng nghĩ xem giết anh như thế nào, cho nên lần này hai người đối đầu, đương nhiên Dương Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Lúc phật thước đánh tới, vạch ra một đường kim quang.

Kim quang thánh khiết cuồn cuộn, Tư Ngang không thể không né tránh, sau đó liền thấy một kiếm bổ từ bên cạnh sang, chặn lại đòn tấn công này.

Dương Thiên triệu hồi phật thước, nhìn sang người phụ nữ cầm kiếm chặn lại này, sắc mặt vô cùng tức giận, trong sự tức giận còn có cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội.

Anh ta nghiêm giọng nói: “Am Am, anh không muốn ra tay với em, lúc này sẽ khiến em không chịu đựng được đâu.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tư Ngang cũng sầm xuống, trong tay tụ thành một con phong long đập qua lần nữa.

Dương Thiên vung tay kéo ra một tấm chắn màu đen cao bằng nửa người, chặn lại phong long, không thèm nhìn người tấn công mà chỉ nhìn chằm chằm Trì Am, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, vừa thâm tình lại vừa đau lòng.

“Am Am, chuyện em phản bội anh, anh có thể tha thứ cho em, chỉ cần em về bên cạnh anh, chuyện trước đây anh sẽ không so đo nữa, cũng sẽ không so đo chuyện em đã không còn trong  sạch...”

Trì Am nhìn tên đàn ông lải nhải tự quyết định kia, đúng là cạn lời.

Mạch não này thực sự không có vấn đề à? Hay là lúc anh ta xuyên việt, não đã bị không gian chèn vào rồi vậy?

Trì Am không nói gì, đạp lên một con phong long, cầm kiếm tấn công Dương Thiên.

Dương Thiên nhanh chóng lùi về phía sau, không hề đánh lại mà luôn né tránh, trên mặt vẫn lộ vẻ thâm tình, dường như không phải anh ta không đánh lại cô, mà chỉ là nhường cô thôi.

Trì Am ghê tởm muốn chết.

Thế là kiếm của cô càng thêm sắc bén hơn, cuối cùng ép cho Dương Thiên không thể không dùng pháp bảo bản mệnh phật thước để tấn công lại.

Trì Am đánh với anh ta hồi lâu, cuối cùng hiểu được vì sao rõ ràng là Dương Thiên làm mấy trò của tà tu, mà cơ thể vẫn đầy chính khí, khiến người khác cảm thấy anh ta vô cùng chính phái. Nguyên nhân cũng là vì pháp bảo bản mệnh phật thước của anh ta, trên phật thước có phật quang bảo vệ, có thể làm tan biến mọi dơ bẩn tà ác, hơn nữa không lúc nào là không ảnh hưởng tới cơ thể Dương Thiên, mới khiến anh ta được lợi, nhìn trông chính trực vô cùng.

Sau khi hiểu được điều này, động tác của Trì Am càng mạnh thêm, hơn nữa lúc đánh nhau còn liên tục dùng linh đồ để hủy hoại những pháo linh quang kia.

Sao Dương Thiên lại không phát hiện được động tác nhỏ này của cô, vốn dĩ còn một mặt bao dung, đợi thấy cô càng ngày càng quá đáng, sắc mặt anh ta lập tức âm trầm, ánh mắt nhìn cô vô cùng âm độc, thế là không nương tay nữa.

Trì Am vẫn tiếp được đòn tấn công của anh ta rất vững vàng.

Điều này không chỉ khiến Dương Thiên kinh ngạc, cũng khiến đám tu sĩ dùng linh lực để duy trì trận phòng ngự, cùng với đám ma cà rồng và người của giáo đình sau khi thấy an toàn mới chạy ra cửa xem kinh ngạc không thôi.

Trước đó bọn họ thấy cô đi theo một ma cà rồng, còn tưởng rằng cô được ma cà rồng bảo vệ, ai mà ngờ được một mình cô có thể chống lại Dương Thiên, không phải kẻ yếu ớt.

Dương Thiên bất ngờ nhìn cô, nói rằng: “Em là tu sĩ!”

Trì Am mỉm cười nói: “Có gì kì lạ sao? Anh cũng có thể là tu sĩ, vì sao tôi lại không thể?”

Lời này khiến Dương Thiên không nhịn được mà nảy sinh nghi ngờ.

Dương Thiên vốn dĩ không phải tu sĩ, mà là sau khi bị người khác đoạt xác mới biến thành tu sĩ. Lẽ nào Trì Am cũng bị một tu sĩ đoạt xác sao? Tuyệt đối là như vậy, nếu không sao cô có thể tu luyện tới trình độ này chỉ trong thời gian chưa tới một năm ngắn ngủi chứ, đến cả anh ta cũng không đánh lại được.

Sau khi Dương Thiên xác nhận suy nghĩ của mình, cười khẩy nói: “Hóa ra cô là người đoạt xác, nếu như tôi nói bí mật này ra, cô cảm thấy cô còn có thể sống ở trong giới tu chân không?”

Trì Am nhướng mày, một kiếm rạch qua mặt anh ta, cứa nơi gò má anh ta ra, lúc này mới cười nói: “Không phải anh cũng đoạt xác sao?”

Cơn đau trên mặt khiến sắc mặt Dương Thiên càng thêm âm trầm.

Anh ta lạnh lùng nhìn cô, sau khi ép cô lùi lại bằng một chiêu, anh ta tùy tay vung lên, chỉ thấy một tấm vải vuông màu đen đột nhiên bay lên trên không trung, sau đó nhanh chóng phóng to, trở thành một tấm vải đen cực lớn, che lại cả trang viên ở bên dưới.

Sắc trời lập tức tối xuống, còn có hạt mưa lất phất màu đen kì lạ đổ xuống, khi rơi xuống mắt đất, tách một tiếng, tất cả cây cối hoa cỏ trên mặt đất lập tức khô héo, mặt đất bị ăn mòn hiện ra dấu vết.

Ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình trong phòng đều hoảng sợ, không biết đây là thủ đoạn gì, chỉ một cơn mưa mà lại lợi hại như vậy.

Những tu sĩ duy trì trận phòng ngự ở bên ngoài mặt tràn đầy nặng nề, nỗi kiêng dè với tấm vải đen trên đỉnh đầu chỉ có tăng chứ không giảm, biết rằng Dương Thiên đã lấy pháp bảo nhét đáy hòm ra.

Bọn họ đều biết Dương Thiên vô cùng kì lạ, rõ ràng chỉ tu luyện hơn một năm, tu vi lại tăng vô cùng nhanh, đã thế còn có rất nhiều pháp bảo đan dược mà giới tu chân không có, trên người chỗ nào cũng lộ sự kì dị.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nghiên cứu kĩ thì anh ta đã chạy trốn rồi.

Nói cho cùng, đây là trách nhiệm của giới tu chân phương đông.