Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 778



Tấm vải đen trên đỉnh đầu che phủ cả đất trời, làn mưa màu đen đổ xuống không ngừng ăn mòn trận phòng ngự mà tu sĩ bày ra.

“Mưa đen này có thể ăn mòn trận pháp!” Một tu sĩ hoảng sợ nói.

Lúc này một số chỗ của trận pháp đã bị mưa đen ăn mòn tới mức gồ ghề lồi lõm, bên trên đầy hơi thở không tốt đẹp gì.

Sắc mặt Long Dật vô cùng nặng nề, ông ta cũng không ngờ rằng Dương Thiên lại ra tay tàn độc như vậy, rõ ràng là muốn giết chết hết tất cả bọn họ ở đây.

Ánh mắt Long Dật dần dần chuyển sang Trì Am ở bên ngoài, tiếp đó lại chuyển sang người đàn ông đang được ma phong bao quanh ở cách đó không xa, ma phong bên cạnh anh quét những hạt mưa rơi xuống kia đi, cuốn ra bên ngoài, trên người không bị dính một chút nào.

So với sự chật vật của đám người bọn họ, người này vẫn ung dung thoải mái, lạnh nhạt chắp tay đứng ở đó, dường như không có ý định làm gì cả. Nếu không phải có Trì Am tự mình ra kiềm chế Dương Thiên, những người nhìn thấy anh chỉ đứng khoanh tay mãi như vậy đều không nhịn được mà tức giận.

Có lẽ anh còn có hậu chiêu.

Đám tu sĩ chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.

Trên mặt Dương Thiên lộ vẻ đắc ý, nói với Trì Am: “Đây là pháp bảo hài lòng nhất mà tôi sưu tập được - cờ mây đen, bên trong có trăm vạn ác hồn, ác hồn ngày đêm tàn sát trong cờ mây đen, ác hồn bị giết chết hóa thành hồn thủy, có thể cắn nuốt vạn vật, cho dù là phật tu ở đây cũng không làm gì được, mấy phàm phu tục tử các người, rất nhanh sẽ trở thành ác hồn trong cờ mây đen của tôi thôi, đây là niềm vinh hạnh của các người.”

Câu cuối cùng này, anh ta nói vưới chất giọng tràn ngập ác ý, đôi mắt lộ ra sự ác độc nồng đậm.

Tuy rằng trên người Dương Thiên lúc này vẫn đầy thanh khí, nhưng tất cả mọi người đều biết anh ta là một tà tu chính gốc, thủ đoạn tà ác như thế này đến cả ma tu cũng không bằng được.

Trì Am cầm kiếm đứng đó, nói rằng: “Xem ra đời trước anh chắc hẳn là một ma tu, tuy phật thước có thể nuôi dưỡng máu thịt của anh, nhưng lại không thể nuôi dưỡng tâm anh, tâm của anh đã bị hắc ám cắn nuốt rồi, chỉ còn lại sự ác độc thôi. Tôi tin chỉ cần là phụ nữ bình thường, đều sẽ không coi trọng anh, trừ những thủ đoạn để mê hoặc những người phụ nữ kia ra, còn có ai thật lòng thật dạ với anh cơ chứ?”

Lời này đúng lúc chọc phải chỗ đau của Dương Thiên, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn thịt người.

Dương Thiên vẫn luôn thuận lợi trong đám phụ nữ, người phụ nữ đầu tiên mà anh ta thất bại là Trì Am, sau đó cũng không biết tại sao, dần dần càng không thuận lợi trước phụ nữ, dường như đang bị nguyền rủa vậy.

Anh ta nghi ngờ Trì Am đang giở trò.

Bây giờ biết được người này đoạt xác, đã không phải là nữ thần trong lòng nguyên chủ nữa, Dương Thiên lại cảm thấy chuyện cô phản bội mình đã không còn quan trọng. Dù sao cũng không phải nguyên chủ, ai biết được có phải là bà già nào thấy Trì Am xinh đẹp trẻ tuổi mà đoạt xác cô không chứ?

Anh ta dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về người phụ nữ trước mặt đang bình ổn áp chế anh ta.

Dương Thiên cười lạnh một tiếng, túm lấy phật thước, đập về phía cơ thể của Trì Am.

Trì Am cầm kiếm chắn lại, nhưng ít nhiều gì cơ thể cũng bị phật quang trên phật thước dính lên, phật quang kia nhanh chóng tiến vào cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy thoải mái.

Sắc mặt Trì Am có hơi kinh ngạc, đợi khi nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc trên mặt Dương Thiên, rất nhanh đã hiểu ra được.

Phật thước này là đồ cửa phật, nếu như người đoạt xác bị tấn công, đương nhiên thần hồn và cơ thể sẽ bất ổn, nhưng bây giờ Trì Am vẫn bình thường, thậm chí còn cảm nhận được mặt tốt mà phật quang kia đem tới.

“Cô không phải người đoạt xác?” Dương Thiên kinh ngạc nói, bàn tay cầm phật thước đã hơi chút không vững được nữa.

Trì Am nở nụ cười trên mặt: “Tôi nói tôi đoạt xác lúc nào?”

“Không thể nào!” Hơi thở Dương Thiên bất ổn, hoàn toàn không tin suy đoán này.

Nhân lúc tâm thần anh ta bất ổn, Trì Am bước lên một bước, đâm kiếm về phía tim anh ta, trường kiếm đâm vào tim anh ta, xuyên qua lồng ngực.

Dương Thiên vẫn kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ rằng cô lại nhẫn tâm như vậy.

Ma cà rồng và người của giáo đình trong trang viên kích động siết chặt tay, chỉ cần giết chết tên đầu sỏ này, những cái khác còn có gì đáng sợ nữa? Thời gian này bọn họ bị Dương Thiên làm cho vô cùng căm hận, nằm mơ cũng muốn giết chết tên đầu sỏ này.

Tu sĩ của tổ chức thanh Long vô cùng kích động, đều nghĩ rằng Dương Thiên chắc chắn sẽ chết.

Chỉ có Tư Ngang vẫn nhìn với vẻ mặt vô cảm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cờ mây đen trên không trung, nhớ lại lời Dương Thiên nói khi nãy, cảm thấy cờ mây đen này không đơn giản.

Dương Thiên cúi đầu nhìn kiếm ở trái tim, đột nhiên cười điên cuồng.

Theo tiếng cười điên cuồng của anh ta, cờ mây đen trên trời cũng cuồn cuộn theo đó, mưa đen càng rơi nhanh hơn, mang theo bầu không khí tà ác.

Dương Thiên lùi phắt về phía sau, kiếm ở lồng ngực cũng thuận thế rút ra, khi kiếm rời đi còn có máu phun ra ngoài.

Trì Am nhanh nhẹn lùi ra sau, muốn đâm thêm một kiếm nữa, nhưng chợt có một tấm chắn cao nửa người dựng trước mặt Dương Thiên, kiếm của cô chém lên tấm chắn, chấn động tới mức bàn tay cô tê rần.

Dương Thiên nhìn cô với đôi mắt gằn đầy tia máu, cười lạnh lùng, tròng mắt bắt đầu thay đổi.

Trì Am cảnh giác nhìn anh ta, không thử tấn công nữa.

Lúc này cờ mây đen trên bầu trời đột nhiên phun ra mây mù màu đen, mà trong mây mù màu đen này, mơ hồ có các loại quỷ đầu và ác ma dữ tợn.

“Trời ạ, đây là ác ma!” Cha sứ giáo đình nắm lấy giá chữ thập, vẻ mặt kinh hãi tột độ.

Đám ma cà rồng cũng vô cùng khiếp sợ, lẽ nào thủ đoạn mà các tu sĩ phương đông dùng đều tà ác như vậy sao? May mà mấy năm nay bọn họ không xông vào phương đông để đi săn mồi, nếu không đối đầu với đám tu sĩ này, cho dù là ma cà rồng, chỉ e cũng sẽ xong đời.

Ngay lúc những người này đang khiếp sợ, những quỷ đầu và ác ma dữ tợn này đồng loạt bay xuống, chúng không có hình thể, có thể xuyên qua tường, rất nhanh đã xuyên qua trận phòng ngự mà tu sĩ bày ra, xuyên vào cơ thể của tu sĩ đang duy trì trận phòng ngự, khiến đám tu sĩ bị tổn thương cực kì lớn.

Sắc mặt các tu sĩ tái xanh, không thể không dùng sức chống lại những ác hồn này, ngoài cơ thể sáng lên tấm chắn linh quang, khó khăn chặn những ác hồn này lại.