Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 779



Một phần các ác hồn cũng đáp xuống, nhào về phía đám ma cà rồng và người của giáo đình.

Các cha sứ nắm giá chữ thập không ngừng cầu nguyện, nhưng không có tác dụng gì hết, cuối cùng đành phải làm như lúc đối xử với sinh linh tà ác, sử dụng giá chữ thập đã thấm nước thánh. Thấy giá chữ thập có thể xua đuổi được những ác hồn này, thế là đồng loạt dùng giá chữ thập và vũ khí đã nhúng qua nước thánh để đối phó, các kị sĩ của giáo đình cũng dùng thánh thương để tấn công.

So với giáo đình, ma cà rồng đúng là quá đáng thương.

Ma cà rồng vốn dĩ là sinh vật hắc ám, cơ thể vô cùng lạnh lẽo, bây giờ bị đám ác hồn nhắm tới, bọn chúng xuyên qua cơ thể, khiến cơ thể vốn đã lạnh lẽo của bọn họ lại càng lạnh hơn, thậm chí trên da còn nhưng kết một tầng sương, cả người đều cứng đờ, không cử động được. Chỉ có những ma cà rồng có thực lực công tước trở lên còn có thể chống đỡ được một chút, còn ma cà rồng cấp bậc thân vương thì không bị ảnh hưởng gì mấy.

Thế là mấy thân vương ở đây không thể không bảo vệ đám ma cà rồng kia, cùng xua đuổi những ác hồn này.

Ở bên ngoài bầu trời, ác hồn cũng thử tấn công Tư Ngang, đáng tiếc là còn chưa tới gần đã bị ma phong màu đen chắn ở bên ngoài, thậm chí ma phong màu đen kia còn có thể xé nát những ác hồn này.

Dương Thiên nhìn thấy cảnh này, vẻ oán độc thù hận trong mắt càng thêm sâu.

Biết Trì Am không phải đoạt xác, cô vẫn là cô, đã thế còn tấn công anh ta vô cùng mạnh mẽ, cho nên anh ta càng oán hận người đàn ông đã cướp Trì Am đi, đã đem lại họa lớn cho anh ta.

Dương Thiên giơ tay lên, chỉ huy những ác hồn kia đi tấn công Tư Ngang.

Mấy chục vạn ác hồn che lấp cả trời đất, một mảnh đen kịt, nhào về phía Tư Ngang, lập tức bao vây lấy anh.

Trì Am có hơi lo lắng, nhưng lo lắng đi nữa thì với thực lực hiện tại của cô cũng không thể quay về trợ giúp được, hơn nữa còn có Dương Thiên chặn ở đây, nếu như cô rời đi, ai biết được Dương Thiên sẽ dùng thủ đoạn gì nữa, còn có thứ trong cơ thể của Dương Thiên nữa, đến bây giờ cô vẫn chưa ép được ra, Trì Am không dám mạo hiểm.

Trì Am chỉ đành tiếp tục tấn công Dương Thiên, dùng lời nói khiêu khích anh ta.

“Anh biết vì sao tôi lại chia tay với anh không? Không phải là vì anh xấu, mà là vì anh lăng nhăng. Dựa vào đâu mà anh cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, phụ nữ chỉ có thể được anh bố thí một ánh mắt là sẽ yêu anh? Đây chẳng qua chỉ là những thủ đoạn mị hoặc mà anh dùng thôi, chỉ cần tỉnh táo một chút, tin chắc rằng bọn họ sẽ không muốn ở bên anh đâu, nhìn anh thêm một cái thôi cũng cảm thấy ghê tởm.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thiên càng thêm đáng sợ, nghiến răng kêu kèn kẹt.

“Em cũng thấy ghê tởm?”

Trì Am nhìn dáng vẻ sắp mất khống chế của anh ta, hiểu được nữ sắc quả nhiên là cấm kị lớn nhất của ngựa giống, tấn công vào điểm này là chính xác, tiếp tục nói rằng: “Đúng vậy, nếu không anh nghĩ vì sao tôi lại chia tay với anh chứ? May là khi đó anh bận không ở trường học, nếu không chỉ cần nghĩ tới việc phải làm những chuyện giữa người yêu với anh, tôi đã ghê tởm tới mức không ăn nổi cơm rồi...”

Lúc này Trì Am như nữ phụ ác độc khiêu khích ngựa giống, theo như tình tiết bình thường, cái kiểu độc mồm độc miệng này của nữ phụ đều không có kết cục tốt, làm người không thể quá ác độc.

Thế là Trì Am làm cho Dương Thiên bị kích thích tới mức cuối cùng cũng bùng nổ vỗ một chưởng lên người cô.

Khí huyết Trì Am dâng trào, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, cơ thể bay từ trên cao ra ngoài.

Khi sắp ngã xuống đất, một ngọn gió ập tới từ đằng sau cô, đợi gió tản đi, một đôi tay kịp thời ôm lấy eo cô.

Dương Thiên nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, ánh sáng màu máu trong đôi mắt càng lập lòe rõ hơn, cuối cùng biến thành sự ngây dại như không có linh hồn, dường như linh hồn của anh ta đã bị cái gì đó cắn nuốt chỉ trong nháy mắt.

Thế nhưng, ngược lại với sự ngây dại của anh ta, anh ta tấn công càng thêm sắc bén hơn, đôi mắt vô thần kia nhìn chằm chằm Tư Ngang.

“Giết mày... chỉ cần giết mày thôi...”

Tư Ngang đẩy Trì Am ra, nghiêng người nhào lên, ma phong biến thành phong long, quấn lấy cơ thể của Dương Thiên.

Dương Thiên không hề sợ hãi, xé nát ma phong trên người, kêu gọi càng nhiều ác hồn tới tấn công.

Trì Am thấy vậy, cũng mặc kệ mình bị thường, hai tay đồng thời vẽ ra các loại linh đồ, linh đồ hóa thành một tổ hợp trận sát, ập về phía Dương Thiên.

Trận sát giữ chân Dương Thiên, ác hồn xông tới cứu, bị linh quang trên linh đồ cắn nuốt, hóa thành khói xanh biến mất.

Nhân lúc Dương Thiên bị giữ chân, trong tay Tư Ngang tụ thành mấy con phong long nhỏ, phong long cất tiếng gầm gừ, gầm lên trên trời cao, đồng loạt xuyên vào cơ thể của Dương Thiên.

Cơ thể của Dương Thiên phồng lên như khinh khí cầu, càng ngày càng béo, ngũ quan cũng bị chèn ép tới biến dạng, miệng cất tiếng kêu thảm thiết, quần áo trên người nứt toác, sau đó ầm một tiếng, cả người anh ta nổ tung.

Ngày lúc Dương Thiên nổ tung, trên người anh ta có một ánh sáng trắng bay ra.

Trì Am đang nghĩ xem xử lý ánh sáng trắng này như thế nào thì đột nhiên nhẫn trên tay nóng lên, cả nhẫn của cô và Tư Ngang cùng sáng lên một đường sáng màu đỏ, đường sáng hòa thành một cô gái xinh đẹp trong không trung, cô gái kia bắt lấy ánh sáng trắng muốn chạy trốn, vo mấy cái rồi ném vào trong miệng.

Trì Am: “...”

Em gái linh khí này lại nuốt thêm một hệ thống rồi, ăn nhiều như vậy, thật sự sẽ không hỏng bụng sao?

Ăn xong hệ thống được hoá thành từ linh khí, Yêu Yêu trông rất thỏa mãn, quay đầu nhìn hai người ở đây, khi cô ta nhìn thấy Tư Ngang, theo quán tính có chút chán ghét, đợi khi nhìn thấy Trì Am bị thương, cô ta liền vung tay lên ném một bình đan dược qua.

Trì Am vô thức nhận lấy, sau đó ngây ra.

[Chữa thương cho đàng hoàng đi, đừng có chết sớm nữa.] Em gái linh khí rõ ràng có hành động quan tâm, nhưng lời nói ra lại khiến người ta rất ghét.

Trì Am mỉm cười nói tiếng cảm ơn, nhân cơ hội nói: “Cô tên là gì? Là linh khí sao?”

Yêu Yêu nhìn cô thật sâu, nói rằng: [Yêu Yêu! Tới giờ rồi, tôi phải đi đây.]

Nói rồi, cô ta cũng không để ý tới hai người nữa, lại biến thành một đường sáng quay lại trong nhẫn.

Chiếc nhẫn đang hơi nóng lên, rất nhanh đã nguội đi.

Trì Am hơi tiếc, vốn dĩ cô còn muốn nhân cơ hội này để đào được chút tin tức hữu dụng từ em gái linh khí, ai ngờ lần này cô ấy lại rời đi nhanh như vậy, chẳng cho không gian để bọn họ hỏi.

Đang cảm thấy đáng tiếc thì đột nhiên trên vai có bàn tay ấn xuống, Trì Am quay đầu, liền thấy người đàn ông đang vô cảm nhìn cô.

“Cái vừa nãy là cái gì?” Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Trì Am thăm dò nhìn anh, thấy trong mắt anh có vẻ nghi hoặc, dường như đúng thật là không biết sự tồn tại của Yêu Yêu.

“Anh không biết à?” Trì Am vẫn chưa từ bỏ ý định, rõ ràng khi đó anh đeo chiếc nhẫn này lên cho cô.

“Anh nên biết à?” Tư Ngang hỏi ngược lại.

Trì Am hừ một tiếng: “Anh còn không biết, thìsao mà em biết được? Hôm nay là lần thứ hai em gặp cô ấy, trước đây cũng không biết trong nhẫn còn có một em gái linh khí.”

Tư Ngang nhìn cô hồi lâu, nói rằng: “Có phải em nên nói với anh về hình huống ban nãy không?”

Con mắt Trì Am xoay chuyển, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết truyền tới từ đằng xa.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trang viên đã sắp biến thành khu vui chơi của ác hồn rồi.

Tuy rằng Dương Thiên đã chết, nhưng cờ mây đen mà anh ta để lại không hề mất đi hiệu quả, cờ mây đen vẫn ở trên bầu trời, ác hồn không ngừng phóng ra, ác hồn bao vây cả trang viên, gần như đạt tới mức mỗi bước đều có mấy con ác hồn rồi.

“Hai người mau nghĩ cách đi!” Một tu sĩ hét thảm với bọn họ.

Không chỉ anh ta, còn có đám cha sứ giáo đình và ma cà rồng đã không chống đỡ nổi nữa, bọn họ không ngừng kêu rên, hận không thể trốn thoát khỏi tất cả thứ này, thủ đoạn tà ác của tu sĩ phương đông dọa bọn họ sợ vỡ mật luôn rồi, không ngờ lại khủng bố như vậy.

Ma cà rồng cũng chẳng khủng bố được như chúng, đám cha sứ giáo đình cảm thấy, thà bọn họ đối phó ma cà rồng cũng không muốn đối mặt với những ác hồn này.

Tư Ngang nhìn một cái, cảm thấy bọn họ vẫn có thể chống đỡ thêm, thế là nhìn linh đan trong tay Trì Am, nói với cô: “Ăn trước đã.”

Trì Am bị Dương Thiên đang tức giận vỗ một chưởng, thành ra nội tạng bị tổn thương, lúc này vô cùng yếu ớt, nghe thấy lời anh nói, cô đổ đan dược trong bình ra, vừa ăn vừa cười hỏi anh: “Em tưởng anh sẽ nghi ngờ lai lịch của nó, không để em ăn chứ.”

Tư Ngang cụp mắt, hàng mi cong dài nửa che đi đôi mắt màu máu, cười lạnh nói: “Tuy rằng cô gái ban nãy xuất hiện rất kì quặc, nhưng anh không có phòng bị với cô ta.”

Tuy không biết cô gái đó là ai, nhưng Tư Ngang tin vào trực giác trong lòng mình.

Cô gái này không những không phải kẻ địch, ngược lại còn đứng về phía bọn họ, cho dù thái độ của cô ta vô cùng ác liệt.