Một đám nam nhân và “giống đực” đều há hốc mồm, nơi này ngoại trừ nữ tử mang thai ra cũng còn một nữ tính nữa, nhưng đó là bé gái năm, sáu tuổi, còn là thực vật tu yêu, nàng biết đỡ đẻ thế nào được.
Ngay cả ngọn cỏ là Trì Am cũng không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, lá cây cuốn rồi cuốn, nhìn một vòng chúng nam tử tại hiện trường, trông không ai có thể đỡ đẻ được cả.
Mà… tiên nhân sinh con cần đỡ đẻ nữa hả?
Ngay khi một đám người và yêu đều không biết làm sao, một Quỷ Tiên và một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp đi tới.
Vừa thấy Quỷ Tiên kia, mấy người Trọng Thiên đều như nhìn thấy đấng cứu thế, mừng rỡ không thôi.
“Lâm Dương, nhanh, chủ nhân sắp sinh tiểu chủ nhân rồi, mau tới đỡ đẻ đi.” Hôi Lân không nói hai lời, bắt lấy Lâm Dương chạy tới.
Lâm Dương: “... Ta là nam nhân mà?”
Nào có ai để nam nhân đỡ đẻ chứ? Lâm Dương không khỏi hoài nghi chỉ số thông minh của mấy vị này. Hay là bình thường hắn ta quá mức giỏi giang tạo thành ấn tượng toàn năng trong mắt mấy tên này? Nhưng có toàn năng cũng không có nghĩa là hắn biết đỡ đẻ cho nữ tiên được không hả?
Quả nhiên, chợt nghe người nào đó nói: “Quan trọng gì chứ? Dù sao đầu óc ngươi cũng tốt, không chừng cũng đỡ đẻ được thì sao? Thôi đừng có lôi thôi, mau qua bên này đi!”
Lâm Dương: “...”
Trì Am nhìn thấy Quỷ Tiên cũng hỗn độn trong gió. Quỷ Tiên này là nam mà nhỉ? Để một nam nhân đến đỡ đẻ cũng được à? Nàng bỗng nhiên vô cùng lo cho đứa bé trong bụng Tư Lăng, nó thật sự có thể bình an sinh ra hay không đây?
Về phần cái gì mà Ma Thần trời sinh, Trì Am lập tức nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Ma Thần trời sinh thì sao nào? Còn chưa ra đời đã muốn giết người, có nói lý không thế? Dù sau này đứa bé thật sự thành tội phạm giết người thì cũng chờ cho nó chạy đi giết người đã rồi hẵng nói.
Dù sao mặc kệ Vệ Quan Nhai nói Ma Thần trời sinh gì gì đó, Trì Am vẫn rất quan tâm tới đứa bé trong bụng Tư Lăng mà không hiểu ra sao. Dù đứa bé là Ma Thần trời sinh nàng cũng quan tâm.
Đám nam nhân cuống cuồng vì Tư Lăng sắp sinh cũng không buồn bận tâm Ma Thần gì gì nữa, đều loạn cào cào cả lên, không hề có phong thái ung dung của cường giả như ngày thường.
Hết cách rồi, bọn họ đều lần đầu trải qua quá trình nữ tử sinh con mà.
Lâm Dương ngớ người bị không trâu bắt chó đi cày, tuy là lần đầu đỡ đẻ cho nữ tiên, nhưng ngoại trừ hắn ta thì lúc này cũng không có lựa chọn nào khác.
Muốn dựa vào đám người, yêu hoặc ma này ấy hả? Thôi, còn không bằng hắn tự mình sắn tay áo mà làm.
Tư Hàn ôm Tư Lăng mặt tái nhợt lên giường, đỡ nàng nửa ngồi, vừa nhỏ giọng an ủi vừa nhìn Quỷ Tiên Lâm Dương kiểm tra thân thể cho nàng.
Vệ Quan Nhai thấy Ma Đế cũng chạy tới thì chợt nghĩ đến cái gì: “Lâm Uyên, chắc ngươi phải có kinh nghiệm chứ hả?”
Ma Đế đang lo lắng đây này, vừa nghe hắn ta nói xong thì trừng mắt lạnh: “Bổn tọa có kinh nghiệm gì chứ? Lúc trước Tư Lăng còn chưa sinh ra đã định phải chết non, ta chỉ có thể rút hồn phách của con bé đưa tới dị thế tu Thiện Quỷ Đạo, hoàn toàn không nhìn thấy con bé ra đời.”
Thế nên tuy Ma Đế làm ra một nàng khuê nữ, nhưng khuê nữ cũng không sinh ra theo con đường thông thường, đây cũng là lần đầu tiếp xúc với chuyện nữ tử sinh con.
Vệ Quan Nhai không còn lời nào để nói nữa rồi.
Lâm Dương kiểm tra tình trạng của Tư Lăng xong, lập tức phân phó Tiểu Hồng muội muội đứng cạnh chuẩn bị Tiên Linh dịch và mấy thứ cần thiết khi nữ tiên sinh sản, về phần đám nam nhân nhồi nhét trước giường đều bị hắn ta trực tiếp đánh ra ngoài.
Trong lúc như vậy, Lâm Dương hoàn toàn xoay ngược hình tượng đàn em trước mặt đám cường giả này, rất ra dáng là một vị chuyên gia quyền uy hoành hành một phương, đánh bọn họ ra ngoài.
“Các ngươi ra ngoài cả đi, nhiều người như thế sẽ quấy rầy nàng sinh con.”
“Roẹt” một tiếng, rèm Tiên Lăng che chắn tầm mắt và thần thức bị kéo lên, ngăn trở tất cả ánh nhìn.
Trì Am: “...” Vì sao ngăn luôn cả nàng? Nàng còn muốn xem đứa nhỏ ra đời mà.
Người bị đánh ra ngoài bao gồm cả Trọng Thiên, Hôi Lân, Ma Đế, Vệ Quan Nhai và thiếu niên trắng trẻo xinh xắn kia.
Ma Đế xụ mặt, vung tay áo xốc rèm Tiên Lăng đi vào.
Thấy Ma Đế không bị đánh ra lần nữa, Trọng Thiên và Hôi Lân rón ra rón rén cũng muốn ghé qua, nhưng đã bị thiếu niên trắng trẻo kia giữ chặt.
“Tư Bạch?” Hôi Lân kinh ngạc: “Ngươi tới lúc nào thế?”
Tư Bạch cười dịu dàng vô cùng: “Vừa rồi đi cùng Lâm Dương tới, chẳng lẽ các ngươi không thấy ta sao?”
Hôi Lân thành thật gật đầu, khi đó bọn họ đều lo lắng Tư Lăng cùng đứa nhỏ, sao có thể chú ý gì khác? Vậy nên một người lớn như vậy bị bọn họ tự động xem nhẹ.
Tư Bạch cũng không để ý, an ủi bọn họ: “Các ngươi yên tâm, Tư Lăng không sao đâu, có chủ nhân ở đây mà.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo nhu hòa, còn có vài phần mềm ấm, nghe khiến lòng người phát ngọt.
“Chủ nhân ngươi là nam nhân, lại không thể giúp nàng sinh đứa nhỏ, có ích lợi gì?” Trọng Thiên không khách khí nói.
Tư Bạch là thần thú Bạch Hổ, chủ nhân hắn là Tư Hàn. Mấy vạn năm qua hắn vẫn luôn đi theo bên người Tư Hàn, từ một con hổ trắng nhỏ đáng yêu lớn thành thiếu niên tráng trẻo đáng yêu, tính cách vẫn như cũ không có gì thay đổi, cũng không bị chủ nhân ảnh hưởng thành một con hổ lạnh băng, ở trong nhóm người này có thể nói là tồn tại đáng kinh ngạc.
Từ đó cũng có thể thấy được, tính tình Tư Bạch kiên nghị biết bao, vậy nên mới không bị vô thức ảnh hướng tính cách.
Tư Bạch nhếch miệng cười, hai má lộ ra hai lúm đồng tiền, trông càng ngọt ngào hơn: “Nhưng chỉ cần có chủ nhân ở đây, Tư Lăng có thể an tâm, đứa nhỏ chắc chắn cũng thuận lợi ra đời.”
Nghe hắn nói vậy, hai yêu không lời nào để phản đối.
Trì Am vừa chú ý tình huống sau mành Tiên Lăng vừa nhìn mấy nam tử bị ném ra ngoài bên này, cân nhắc lời bọn họ nói.
Theo lời của bọn họ, Trì Am càng ngày càng hiểu biết thế giới này, ý nghĩ trong lòng cũng ngày càng gia tăng.
Bên kia mành Tiên Lăng không phát ra âm thanh gì, đám người muốn nghe có động tĩnh gì không cũng vô dụng. Mành Tiên Lăng này là thứ vô cùng tốt tại Tiên Linh giới, có thể thuần tự nhiên ngăn cách thần thức thăm dò, cho dù người ở bên trong chiến đấu cũng không truyền ra chút âm thanh nào, người đứng ngoài mành Tiên Lăng hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên trong.
Nghe không được âm thanh khiến cả đám càng thêm lo lắng, ngay cả Vệ Quan Nhai bình thường cà lơ phất phơ cũng hiếm thấy mà im lặng, không chọc ghẹo kéo thù hận gì nữa.
Nhưng Tư Bạch lại khó hiểu: “Sao tự nhiên Tư Lăng lại sinh? Xảy ra chuyện gì à?”
Nghe hắn hỏi, vẻ mặt Trọng Thiên và Hôi Lân đều trở nên hơi phức tạp.
Hôi Lân thuật lại lời Vệ Quan Nhai nói lúc trước cho hắn, Tư Bạch nghe mà ngây ngẩn cả người.
“Có phải nhầm lẫn gì không?” Tư Bạch hỏi, không tin đứa bé trong bụng Tư Lăng lại là Ma Thần trời sinh, sẽ mang lại hủy diệt.
“Đúng vậy.” Trọng Thiên cũng nói: “Sao có thể là Ma Thần trời sinh được chứ? Tư Lăng và Tư Hàn đều là Nhân tộc tu linh, lại không phải Ma tộc.”
Mấy người Tư Bạch và Hôi Lân đều đồng ý.
“Nhưng nếu đứa bé này là Ma Thần trời sinh thì chẳng phải vừa sinh ra đã phải phi thăng lên thần giới à? Có khả năng sao?”
Vệ Quan Nhai vẫn phe phẩy chiếc quạt ngọc màu tím khoa trương của mình: “Thật ra kết quả này cũng không ngoài ý muốn.”
Mọi người nhìn về phía hắn ta, ánh mắt đều đang viết, sao không ngoài ý muốn?
Vệ Quan Nhai quyết định nghiêm túc phân tích với bọn họ một lần: “Đầu tiên cứ nhìn gốc gác đứa bé này xem, Lâm Uyên chính là Ma Chủ trời sinh, tư chất bất phàm, mà nương của Tư Lăng chính là tiên nhân thượng cổ. Trong cơ thể Tư Lăng cũng là bẩm sinh có huyết thống Tiên Ma. Xin hỏi hiện tại đám tiên nhân trên Tiên Linh giới này có Nhân tộc nào có thể giống với nàng không? Đây không phải chuyện cứ lôi tu linh ra là phủ định được.”
Sau đó hắn ta lại chỉ vào phía trong mành Tiên Lăng ý bảo: “Còn Tư Hàn nữa, tuy hắn là một linh tu, nhưng đừng quên, lúc còn ở thượng giới, hắn từng vì giải quyết chỗ thiếu hụt của công pháp mà dung luyện thượng cổ chí bảo “Nghịch Vọng Đồ” vào cơ thể, bị tẩu hỏa nhập ma. Tuy bình thường hắn không có vấn đề gì, nhưng thực tế là một ma tu không hơn không kém.”
“Đứa nhỏ này tụ tập đầy đủ huyết mạch tam tộc Tiên, Ma, Nhân, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng từ “Nghịch Vọng Đồ” của phụ thân, thành tựu thân thể Ma Thần trời sinh cũng không có gì lạ.”
Nghe hắn ta phân tích xong, cả đám ngẫm nghĩ hồi lâu, đều cảm thấy có lý.
Đứa bé này đúng là vừa sinh ra đã nhất định bất phàm.
Hôi Lân không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ thật sự giống lời thần dụ, hắn vừa ra đời sẽ dẫn tới cảnh diệt vong, phải bị giết chết?”
“Không cho phép giết hắn!” Trọng Thiên không chút nghĩ ngợi phản đối.
Tư Bạch cũng nói: “Đúng, có chủ nhân ở đây, không ai được giết tiểu chủ nhân!”
Tâm huyết của Hôi Lân cũng bị kích phát, sát ý lắng đọng: “Ai dám giết hắn, ta giết người đó!”
Vệ Quan Nhai nhìn ba con yêu này, nghĩ một lát lại nói: “Các ngươi cũng không cần sốt ruột quá, ai giết ai còn chưa biết chắc đâu. Tuy đứa nhỏ này là Ma Thần trời sinh, nhưng muốn giết hắn là chuyện không đơn giản. Huống chi tự Tư Lăng đã tìm được nơi che chở tốt nhất rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Trọng Thiên lập tức hiểu được: “Ngươi nói phúc địa do Đế Lâm Tiên Thảo cải tạo này ư?”
Vệ Quan Nhai cười tủm tỉm gật đầu, nhìn về phía Đế Lâm Tiên Thảo trong góc đang xoắn tới xoắn lui vì lo lắng: “Đây chính là thiên tài địa bảo phúc trạch thâm hậu, tiên giới chỉ có duy nhất một gốc cây, muốn tìm ra cây thứ hai, trừ phi nó chết. Nơi Đế Lâm Tiên Thảo sinh trưởng là phúc địa trời sinh, dù là yêu ma quỷ quái, chỉ cần được đến nó che chở cũng có năng lực đấu tranh với thiên đạo một lần, huống chi chỉ là đám thần kia thôi.”
Nghe nói như thế, không chỉ mấy con yêu ngơ ngẩn, ngay cả Trì Am cũng giật mình.
Thì ra nàng đáng gờm đến thế cơ à?
Nếu là như vậy, nàng nguyện ý che chở cho đứa bé kia.
Đang nghĩ ngợi, chợt bên ngoài có mấy Ma tộc mắt tím xông đến, nói với bọn họ có một đám tiên nhân đang đuổi tới, phụng thần dụ ngăn cản Ma Thần giáng sinh.
Trọng Thiên và Hôi Lân lập tức đằng đằng sát khí bay vọt ra, vừa đến cửa sơn động đã hóa thành nguyên hình là yêu thú khổng lồ.
Tư Bạch nói với Vệ Quan Nhai: “Ta cũng đi nhìn xem, nếu có chuyện gì thì phải làm phiền ngươi rồi.”
Vệ Quan Nhai khoát tay áo, ý bảo hắn đi.
Tư Bạch vừa đi khỏi, Vệ Quan Nhai vòng vo trong sơn động một vòng, sau đó đến trước mặt Trì Am.
Trì Am đang lo lắng thấp thỏm chờ đứa nhỏ của Tư Lăng ra đời, thấy người này đi tới trước mặt, không khỏi cảnh giác.
Vệ Quan Nhai cười tủm tỉm ngồi xổm xuống nhìn nàng, dùng phiến quạt diêm dúa kia vỗ nhẹ lá cây mềm mại của nàng: “Không ngờ Tiên Linh giới cũng sẽ có Ma Thần giáng thế cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa. Nhưng trước mắt xem ra, bọn họ sẽ không tha cho đứa bé này, đến lúc ấy phải làm phiền ngươi nha.”
Lần này Trì Am không đánh hắn ta, chỉ nhìn hắn ta chằm chằm.
Vệ Quan Nhai lại giả vờ giả vịt thở dài: “Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, Ma Thần giáng thế luôn đi kèm với đại nạn và diệt vong, chỉ cần Ma Thần xuất hiện, tam giới đều lâm vào một hồi hoạ kiếp, thậm chí sẽ khiêu khích tôn nghiêm của thần, vậy nên chúng thần mới không dễ dàng tha cho hắn…”
Trì Am không rõ hắn ta nói chuyện này với mình làm gì, không thèm phản ứng.
Đúng lúc này, trên bầu trời đánh xuống một đạo sét màu tím thô như cánh tay, nện thẳng xuống cửa sơn động, cả thế giới đất rung núi chuyển.
Ai nấy đều bị dọa cho nhảy dựng, lá cây Trì Am cũng run vài cái.
Vệ Quan Nhai trầm mặc một lát: “Bắt đầu rồi! Thiên đạo muốn bóp chết Ma Thần trời sinh từ trong thai.”
Trì Am sợ hãi, vô thức nhìn về phía bầu trời ngoài sơn động, bên ngoài quả nhiên ngưng tụ đầy mây đen, giữa tầng mây vang rền tiếng sấm, thanh thế cuồn cuộn như tận thế vậy.
Bỗng, mành Tiên Lăng vẫn khép chặt mở ra, Ma Đế bước ra ngoài.
Xuyên qua mành Tiên Lăng bị người xốc lên, Trì Am thấy Tư Lăng đang bị Tư Hàn ôm chặt, nửa người trên nằm trong lòng Tư Hàn, trán ướt đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, cắn răng nhịn đau.
Rõ ràng đứa nhỏ này không thuận lợi ra đời, khí tức áp lực trong không khí càng khiến Tư Lăng thống khổ không chịu nổi.
Lửa ma trên trán Ma Đế nhảy nhót mãnh liệt, ma khí trên người đều dật tán ra ngoài, khí thế bức người.
Hắn vươn tay kêu gọi, một thanh lưỡi hái tử vong màu đen xuất hiện trong tay. Hắn nhìn ra ngoài sơn động, nói với Vệ Quan Nhai: “Quan Nhai, lần này lại làm phiền ngươi rồi.”
Vẻ mặt Vệ Quan Nhai đau khổ: “Ta hy vọng chuyện năm đó đừng xuất hiện lần nữa, thật sự muốn chết đấy.”
Ma Đế nở nụ cười hiếm hoi, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ gắng sức.” Dứt lời, hắn đột nhiên nhìn về phía Trì Am.
Trì Am bị hắn nhìn mà tim giật thót, cho rằng hắn muốn làm cái gì, lại chỉ thấy hắn bức ra một giọt tinh huyết trên đầu ngón tay, bắn thẳng về phía nàng.
“Đừng…”
Vệ Quan Nhai muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn giọt tinh huyết ẩn chứa công lực mấy ngàn năm của Ma Đế rơi xuống thân cây Đế Lâm Tiên Thảo kia, nhanh chóng bị gân lá xanh biếc hấp thu. Lá cây vốn xanh mơn mởn thoáng cái nhiễm một màu máu ma mị.
“Ngươi điên rồi!” Vệ Quan Nhai không thể tin tưởng nhìn Ma Đế: “Nó chính là Đế Lâm Tiên Thảo, là vật tinh thuần nhất trong thiên địa, phúc trạch thâm hậu, sao ngươi có thể vấy bẩn nó...”
“Từ khi nó đồng ý che chở Tư Lăng và đứa nhỏ thì nó cũng đã sinh ra phàm tâm, tồn tại tất cả thất tình lục dục, không hề thuần túy.” Ma Đế cũng không để ý, cười khẽ: “Vì Tư Lăng cùng đứa nhỏ, ta nhất định phải đánh cược một phen. Tựa như năm đó, ta vì con của mình mà cược thắng, lần này lại cược một lần đi.”
Ma Đế nói xong, không hề để ý Vệ Quan Nhai mà nói với bên trong: “Tư Lăng, vi phụ ra ngoài nghênh địch, con và đứa nhỏ nhất định sẽ không sao đâu. Nếu đứa bé này có thể bình an giáng thế thì gọi nó là Tư Ngang đi.”
Trì Am vốn đang khó chịu vô cùng vì giọt tinh huyết chứa đựng lực lượng khổng lồ kia dung nhập thân thể, trong lúc ý thức mơ hồ lại nghe được lời này của Ma Đế, từ rễ đến ngọn đều khiếp sợ.