Đêm còn rất dài, Lâm Tử Phong giống như Cố Bân ngày đó, không buông tha Cẩm Nguyệt mà làm ở đủ mọi nơi trong phòng, cơ hồ bắt cô cùng hắn thử qua vô số loại tư thế.
Cuối cùng, Cẩm Nguyệt đành phải năn nỉ Lâm Tử Phong từ bỏ, bởi vì cô chịu không nổi nữa. Nhưng thiếu niên nhiệt huyết như hắn làm sao có thể dừng lại cho được.
Cuối cùng, bọn họ lại "múa lụa" thêm một lần nữa ở trong phòng tắm. Lúc hai người nằm trên giường, Cẩm Nguyệt đã mệt đến mức ngủ thiếp đi. Lâm Tử Phong gắt gao ôm chặt thiếu nữ ở trong lòng ngực, đầu vú của cô sau khi hoan ái bị hắn chà đạp sưng đỏ không nỡ nhìn, thịt non bên trong lồn nhỏ cũng lật ra ngoài. Lâm Tử Phong lại cắm cặc lớn của mình vào trong cơ thể thiếu nữ, trên người cô đâu đâu cũng là những vết xanh xanh tím tím mà hắn để lại. Đặc biệt là trên vú, dấu răng và dấu tay hiện lên vô cùng rõ ràng.
Lâm Tử Phong nhìn thiếu nữ đã ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ít nhất giờ phút này... cô thuộc về hắn.
Lâm Tử Phong sau khi cẩn thận quan sát Cẩm Nguyệt, hắn cuối cùng cũng phân tích ra được một vài thứ. Hắn có một dự cảm rằng sẽ có không ít người theo đuổi cô, nói không chừng ngoại trừ hắn và Cố Bân sẽ còn nhiều người khác xuất hiện trong sinh mệnh của cô, sau đó giống như bọn họ chiếm được cô.
Trong quá trình trưởng thành, thiếu nữ sẽ gặp càng nhiều người, khả năng này lại càng lớn hơn, mà bọn hắn không thể nào lường trước được, giống như Cố Bân có thể đề phòng được hắn sao?
Người trong lòng ngực hắn giờ phút này lại trân quý và tốt đẹp như vậy.
Lâm Tử Phong tự biết bản thân không phải là một người rộng lượng, đặc biệt người mà hắn yêu thích lại ở ngay trước mắt, bất kể người đàn ông nào cũng sẽ không cam tâm chia sẻ cô gái của mình với người khác.
Ngày hôm sau, khi Cẩm Nguyệt tỉnh dậy thì thấy toàn thân nhức mỏi, tuy làm chuyện này vô cùng sung sướng nhưng thể lực của cô chênh lệch quá lớn so với bọn họ.
Cho dù cơ thể cô khác với người thường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc không bị đụ đến mức hôn mê mà thôi.
Nghĩ lại thì thấy, chuyện này cũng đáng sợ quá đi mất!
Lâm Tử Phong nhìn kiệt tác của hắn và cô gái mặt ủ mày ê trước mắt, nửa đau lòng nửa tự hào. Hắn vô cùng vui vẻ bế thiếu nữ vào trong phòng tắm rửa mặt, thuận tiện không biết xấu hổ ép cô vận động buổi sáng thêm một lần nữa.
Hai người đang nghỉ ngơi trong phòng và ăn một ít đồ ăn đơn giản thì bỗng dưng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.
Cẩm Nguyệt có chút kinh ngạc, thời gian này sao lại có người tới được?
Cô và Lâm Tử Phong một trước một sau bước ra khỏi phòng, đúng lúc gặp phải Cố Bân đang đi lên lầu.
Cố Bân còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, thoạt nhìn có chút chật vật, rõ ràng cả đêm qua anh không hề về nhà.
Cố Bân giật mình tại chỗ, ánh mắt dừng lại cái cổ vốn trắng nõn nhưng lúc này lại che kín những dấu vết ái muội của Cẩm Nguyệt. Ánh mắt anh dần đỏ lên, sau đó di chuyển đến người đàn ông đang đứng bên cạnh Cẩm Nguyệt, Cố Bân nghiến răng nghiến lợi gọi tên Lâm Tử Phong.
Chưa đợi Lâm Tử Phong lên tiếng, nắm đấm của Cố Bân đã giáng xuống người hắn.
Ban đầu, Lâm Tử Phong bị đánh còn có chút ngây ngốc, nhưng sau khi hắn hồi phục tinh thần thì bắt đầu phản kích, hai người đàn ông ở trên hành lang lầu hai đấm nhau túi bụi.
Cẩm Nguyệt bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho sợ ngây người, bọn họ sao lại đánh nhau rồi?!!
Cẩm Nguyệt sững sờ vài giây sau đó lập tức tiến lên can ngăn, cũng may hai người họ không bị thương gì nghiêm trọng, bọn họ cũng không muốn làm cô tổn thương cho nên bất đắc dĩ ngừng tay.
Lâm Tử Phong chịu đựng đau đớn trên người, hắn đương nhiên biết Cố Bân tức giận vì chuyện gì, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Cố Bân, "Qua đêm với người phụ nữ khác, mày lấy tư cách gì đánh tao?"
Đầu óc đang phẫn nộ đến mê mang của Cố Bân đột nhiên thanh tỉnh lại một chút, "Mày nói cái gì?"
Lâm Tử Phong cong môi cầm di động của Cẩm Nguyệt lên, sau đó đưa bức ảnh mập mờ của Cố Bân và Thẩm Điềm Nhi cho anh xem.
Cố Bân khi nhìn thấy ảnh chụp cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, đêm qua anh không về nhà cũng có liên quan đến người phụ nữ này! Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Bân hiện lên một tia sát khí, con điếm kia lại dám bỏ thuốc anh.
Bức ảnh này được chụp lúc anh bị thuốc khống chế không thể đứng vững, người phụ nữ kia nhân cơ hội đến đỡ.
Anh dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được đại khái mọi chuyện diễn ra vào ngày hôm qua, tấm ảnh này có người cố ý muốn gửi cho Cố Nguyệt.
Cố Bân hít sâu một hơi, cũng không định giải thích với Lâm Tử Phong mà chất vấn nói: "Vậy mày đang làm cái gì hả?"
Lâm Tử Phong lúc này cũng vô cùng khó chịu trước thái độ của Cố Bân, "Mày làm cũng làm rồi, còn dám đến chất vấn tao? Bọn tao lưỡng tình tương duyệt, muốn làm cái gì cũng cần mày đến quản à?"
Cố Bân cắn răng, trong lòng anh cũng biết rõ đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra khi anh quyết định đẩy cô ra khỏi mình. Nhưng khi nó thật sự xảy ra, Cố Bân căn bản không thể nào lường trước mấy chuyện chó má sau đó, mà hành động tiếp theo của Lâm Tử Phong đã trực tiếp khiến anh mất đi lý trí.
Chỉ thấy một bàn tay của Lâm Tử Phong nâng cằm Cẩm Nguyệt đang đứng không hiểu chuyện gì bên cạnh lên, sau đó cúi người hôn sâu. Tiếp theo hắn còn nhướng mày lên thách thức nhìn Cố Bân đang sắp bùng nổ lần thứ hai, không cần nói cũng biết hắn đang muốn gì.
Cố Bân không nói lời nào nắm lấy cổ áo của Lâm Tử Phong, mắt thấy một trận ác chiến mới lại sắp xảy ra, lúc này Cẩm Nguyệt không còn quan tâm đến lý do tại sao bọn họ đánh nhau nữa, chỉ muốn sắp xếp xong mọi chuyện để còn nghỉ ngơi.
Cô tiến lên tách hai người ra, sau đó dỗ dành Lâm Tử Phong để hắn rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn trách hắn cứ đi gây sự.
Lâm Tử Phong bị thiếu nữ liếc chỉ biết cười hì hì, lúc sắp đi còn lừa Cẩm Nguyệt thơm hắn một cái, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời đi một cách khoe khoang.
Cẩm Nguyệt vừa quay đầu đã thấy gương mặt âm trầm của Cố Bân.
Hiện tại cô cũng không biết nên nói gì với Cố Bân, dù sao anh cũng đã lựa chọn một người con gái khác.
Cho dù Cẩm Nguyệt không hiểu rõ chuyện tình cảm, nhưng cô vẫn ý thức được đối phương đã đẩy mình ra xa.
Cẩm Nguyệt sẽ không làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh giống như anh đối với nguyên chủ lúc trước.
Sau khi trầm mặc nhìn nhau vài giây, Cẩm Nguyệt dời đi tầm mắt, nhưng Cố Bân lại trực tiếp đi nhanh về phía Cẩm Nguyệt.
Anh dùng sức lực vô cùng lớn nắm cánh tay cô lôi vào phòng.
Một tay anh ném Cẩm Nguyệt lên giường, sau đó đè cô ở bên dưới cơ thể mình, một bàn tay khác véo cằm cô lên, ánh mắt hung ác nói: "Hắn đụ em ở đây?"
Lần này Cẩm Nguyệt nghĩ đến Lâm Tử Phong cho nên phản mới bác lại, "Không liên quan gì đến anh hết."
Cố Bân nghe xong thì cười thành tiếng, giọng nói vang lên không rõ cảm xúc, anh gật đầu lên tiếng, "À, không liên quan đến anh? Tốt, tốt lắm."
Sau khi nói xong, bàn tay anh trực tiếp xé nát quần áo của thiếu nữ, Cẩm Nguyệt chưa kịp phản ứng đã bị Cố Bân lột sạch sành sanh.
Da thịt xanh xanh tím tím bên dưới lộ ra trước mắt Cố Bân, núm vú vốn non mềm giờ phút này lại sưng đỏ không thể chịu nổi, mép lồn luôn luôn khép kín lúc này giống như bị đụ hư, thịt non lật ra bên ngoài, vừa nhìn đã biết đêm qua bọn họ làm tình điên cuồng như thế nào.
Mấy dấu vết kia tàn nhẫn kích thích Cố Bân, giờ phút này anh không hề dịu dàng một chút nào, bàn tay to véo núm vú sưng đỏ, kéo chúng lên trên, Cẩm Nguyệt kêu to hô đau nhưng người đàn ông lại không hề có một chút thương tiếc nào.
Cẩm Nguyệt lúc này vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mặt, càng đáng sợ hơn là cơ thể cô bắt đầu truyền đến cảm giác không giống lần trước, vừa đau vừa sướng đồng thời đánh úp, sự đối đãi thô bạo của anh khiến lồn nhỏ bắt đầu chảy ra dâm dịch.
Cảm giác này khiến Cẩm Nguyệt hốt hoảng, cô đẩy người đàn ông đang cúi đầu cắn mút vú mình ra, hai chân đá loạn xạ, mông cọ về phía trước muốn chạy trốn, nhưng Cố Bân chắc chắn sẽ không cho thiếu nữ cơ hội làm điều đó.
Sự phản kháng của thiếu nữ ở trong mắt Cố Bân không khác gì mèo cào, dù cô có trốn như thế nào cũng không thể thoát được lòng bàn tay anh.
Tròng mắt Cẩm Nguyệt bị nước mắt tẩm ướt, miệng nhỏ kêu lên, "Đau... Đừng mà... Buông em ra..."
Cố Bân véo núm vú đến mức chúng sưng đỏ diễm lệ mới chịu bỏ qua, sau đó anh quay sang xoa nắn hai bầu vú to tròn, biến chúng thành đủ loại hình dạng. Mỗi lần xoa nắn đều dùng sức bóp chặt khiến thịt vú tràn ra các kẽ hở ngón tay, giống như muốn nắn hỏng bầu vú bự của Cẩm Nguyệt.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, che lấp tiếng khóc kêu, lưỡi to quét qua mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng, sau đó hút lấy toàn bộ nước bọt. Cố Bân cảm thấy như vậy còn chưa đủ, anh trao đổi nước bọt của mình với cô, ép Cẩm Nguyệt nuốt xuống, mãi cho đến khi trong miệng thiếu nữ nhiễm đầy hơi thở của anh mới bằng lòng buông tha.
Lúc này, hai mắt Cẩm Nguyệt hồng hồng, bộ dáng giống như bị chà đạp thê thảm. Mà đây chỉ mới là món khai vị mà thôi, bữa ăn chính vẫn còn ở phía sau.
******************************************Edit xong rồi nhưng đến lúc đăng thì bản edit đâu mất tiêu T-T